Con Của Quỷ

chương 14: con của quỷ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau.

Lão Lý đầu không nghĩ ra được mình đã về nhà thế nào, sau khi ông tỉnh dậy đã là chiều tối ngày hôm sau.

Ông cảm giác lần này ngủ rất lâu, rất sâu, khi tỉnh lại, đầu còn hơi choáng, ông luôn cảm thấy dường như mình đã quen thứ gì đó rất quan trọng, nghĩ nghĩ, người lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt cũng là bình thường, nên cũng ném chuyện này ra sau đầu. Ông chậm rãi mặc quần áo tử tế rời giường, có lẽ là ngủ lâu lắm rồi, ông cảm giác thân thể hơi cứng, tay chân cũng không linh hoạt như bình thường, nhưng chắc là do thuốc hôm qua bác sĩ cho có tác dụng, mới chỉ một ngày một đêm mà cơn đau do bị trật chân không còn nữa. Nhưng không biết vì sao mà lưng không thẳng được, may mà không đau chút nào, lão Lý đầu cũng không để ý nữa, còng lưng ra ngoài.

Mặt trời đã xuống núi, trời vẫn chưa tối hẳn, đám mây phía chân trời được ánh nắng chiều chiếu lên như được mạ vàng.

Mấy ngày trước lão Lý đầu cưa gần hết cây hòe đã bị đốt gần như cháy đen, chỉ còn lại một cái cọc đen đen cao bằng Đông tể. Lúc đó Tôn bà tử còn bảo ông đào rễ cây lên, nhưng Đông tể làm nũng lại giận dỗi, như cao da chó dán lên trên cọc, nói thế nào cũng không cho ông lấy cọc đi, ông và Tôn bà tử không còn cách nào, đành phải giữ cọc cây hòe lại.

Trước đây không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng hôm nay lão Lý đầu lại thấy cọc cây hòe này rất hợp mắt, nếu không bị lửa đốt thì hay rồi, vào thời gian này năm trước, cành lá cây hòe có thể che hết cả sân, lúc hoàng hôn rất râm mát, không giống như bây giờ.

Lão Lý đầu lắc đầu thở dài, không có cây hòe tạo bóng mát, sân nóng hừng hừng, ánh sáng cũng rất chói mắt, khiến người ta không thoải mái. Khó trách ban ngày Đông tể thích trốn trong nhà.

Nghĩ đến con trai bảo bối, lão Lý đầu lập tức có tinh thần hơn nhiều, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn gấp đôi.

Trong phòng bếp, Tôn bà tử đã làm xong cơm chiều, thịt hôm qua lão Lý đầu mua về được bà băm nhỏ, dùng muối và nước tương làm thành món thịt băm nấu nước tương, mỗi lần làm múc một thìa trộn với cơm cho Đông tể ăn, bé có thể ăn thêm nửa bát, ăn đến mắt sáng rực lên. Mỡ heo rang lên bỏ vào bình gốm, lúc nấu mì sợi, nấu đồ ăn bỏ thêm một chút cũng thêm mùi thức ăn mặn, Đông tể rất thích ăn. Lọc mỡ để lại tóp mỡ, Tôn bà tử múc một muôi lớn làm một tô cà xào, còn lại thì bỏ vào chạn bát, để dành sau này nấu ăn.

Cơm chiều trừ món cà xào ra, còn có một tô canh dưa chuột, một đĩa cải thảo xào, một đĩa cà chua trộn.

Nhà bọn họ quanh năm suốt tháng rất ít khi thấy thức ăn mặn, bình thường đều ăn rau dưa từ vườn nhà mình, bữa hôm nay cũng đã là một bữa phong phú hiếm có. Thường ngày nếu bữa tối thịnh soạn như vậy, chắc chắn lão Lý đầu sẽ không nhịn được uống một ly, xúi Đông tể quấn Tôn bà tử lấy thêm ít tóp mỡ cho ông nhắm rượu, nhưng không biết hôm nay bị sao nữa, ông không thấy đói bụng chút nào, cả một bàn đầy thức ăn, ông lại không ngửi thấy mùi gì cả.

Đồ ăn đã làm được một lúc rồi, nên không có hơi nóng bốc lên, Đông tể như con mèo tham ăn vậy, mím miệng không chớp mắt nhìn thức ăn trên bàn, thấy lão Lý đầu đi đến, đôi mắt to đen sì của bé sáng hơn một chút, sau đó quay đầu ngoan ngoãn nhìn Tôn bà tử, mềm ngọt kêu một tiếng "Mẹ", chỉ chỉ lão Lý đầu, "Ba".

Ba đến rồi, mẹ, có thể ăn cơm.

Cuối cùng Đông tể cũng đã mở miệng nối chuyện, nhưng bây giờ bé chỉ biết nói "mẹ" "ba" thôi.

Lúc Đông tể còn chưa nói, Tôn bà tử và lão Lý đầu đều hiểu bé muốn nói gì, bây giờ biết gọi người, sao lại không hiểu ý của con mèo tham ăn này chứ?

"Ông già này, sao ngủ lâu vậy, mau rửa tay ăn cơm đi, Đông tể của chúng ta đói bụng lắm rồi." Giọng Tôn bà tử hơi khàn, sắc mặt cũng không tốt, khuôn mặt vàng như nến hơi xanh, cơ thể cũng già yếu vô cùng, nhưng tinh thần lại tốt hơn bất kỳ ngày nào trước đây, cũng không liên tục ho như sắp chết nữa, còn nấu một bàn đồ ăn lớn.

Xem ra thuốc mua ngày hôm qua đã có tác dụng.

Một tảng đá lớn trong lòng lão Lý đầu được thả xuống, ông đùa với Đông tể: "Đông tể, lại gọi một tiếng ba nữa đi."

Đông tể: "Ba." Khuôn mặt xinh xắn tinh xảo không có vẻ mặt dư thừa nào, nhưng giọng nói trẻ con lại rất mềm ngọt.

Lão Lý đầu cầm chậu nước mà Tôn bà tử bưng đến cho ông, vừa vắt khăn mặt, vừa nói: "Con ngoan, lại gọi hai tiếng nữa."

Đông tể vẫn không đổi sắc mặt như cũ: "Ba, ba."

Lão Lý đầu rất vui sướng, rửa mặt sạch ngồi vào bên cạnh Đông tể, gắp cho bé mấy miếng tóp mỡ lớn, nói: "Mau ăn đi."

Buổi chiều Đông tể đã ăn bánh trứng nên không đói bụng lắm, nhưng hiếm khi trong nhà có thức ăn mặn, bé đã sớm thèm rồi, chôn đầu trong bát và cơm liên tục. Lão Lý đầu thấy bé ăn ngon lành, trong lòng rất vui, tuy không muốn ăn gì nhưng cũng gắp một miếng tóp mỡ bỏ vào miệng.

Đây là mùi vị gì vậy?

Vừa đắng vừa sáp lại còn có mùi thối rữa!

Đồ trong miệng không nuốt trôi được, lão Lý đầu phun tóp mỡ ra, vội nói, "Đông tể khoan ăn đã, bà nó nè, không phải là bà làm hỏng mỡ heo đó chứ, sao có mùi lạ vậy?"

Tôn bà tử nói: "Nói gì vậy, có mùi lạ nào ở đây, tôi thấy có mà miệng ông có mùi lạ thì có. Đông tể đừng quan tâm đến ba con, cứ ăn đi."

Đông tể như con cún con bảo vệ thức ăn vậy, ôm bát nhỏ, miệng nhai đầy đồ ăn, đôi mắt to còn nhìn chằm chằm đĩa tóp mỡ. Không giống như những đứa trẻ cùng tuổi lúc ăn cơm vung vãi khắp nơi, Đông tể từ lúc học được cách dùng đũa tự mình ăn cơm đã ăn rất tốt, không làm vung vãi thức ăn, còn học được cách tự mình gắp đồ ăn nữa. Bình thường đều là mấy món rau trong vườn, không có gì để chọn, nhưng thỉnh thoảng có món mặn, Đông tể sẽ nhìn chằm chằm nó mà gắp, vừa nhanh vừa chuẩn.

Lão Lý đầu thấy Đông tể ăn ngon lành, cũng hiểu vấn đề là do mình. Đông tể không kén ăn, nhưng nếu mùi vị không tốt, hoặc đồ đã thiu thì bé sẽ không ăn, nhóc con kia rất thông minh đó.

Ăn tóp mỡ không được, lão Lý đầu lại ăn cà chua trộn, là cà chua bọn họ tự trồng, hương vị chua ngọt ngon miệng, còn ngon hơn cả hoa quả bán bên ngoài nữa, nhưng không biết hôm nay thế nào ấy, không cảm nhận được chút mùi vị nào. Vốn lão Lý đầu cũng không thèm ăn, ăn được nửa bát cơm thì ăn không vào nữa. Tôn bà tử còn ăn ít hơn cả ông, hai lão buông bát buông đũa xuống, lẳng lặng nhìn Đông tể ăn cơm.

Đừng thấy Đông tể gầy trơ xương, sức ăn còn lớn hơn trẻ con cùng tuổi nữa. Trên bàn đều là những món bé thích, không cẩn thận nên ăn quá no.

Chờ đến khi Đông tể ăn xong cơm chiều, Tôn bà tử bỏ đồ ăn còn thừa vào chạn bát, dọn dẹp bát đũa.

Lão Lý đầu cầm sách tranh vỡ lòng dành cho thiếu nhi, ôm Đông tể, ngồi bên cạnh cây hòe, chậm rãi đọc câu chuyện trên sách cho Đông tể nghe. Lão Lý đầu không biết nhiều chữ, chữ trong sách vỡ lòng ông không đọc được hết, liền nhìn tranh vẽ đoán câu chuyện kể cho Đông tể nghe rất đầy đủ. Thỉnh thoảng ông sẽ dừng lại, dạy Đông tể nhận mặt chữ.

"Chữ này là đông, đông của mùa đông, đông trong Đông tể, Đông tể nhà chúng ta sinh vào mùa đông, nên đặt tên là Đông Sinh, Lý Đông Sinh." Lão Lý đầu chỉ chữ trong sách nói, "Nào, đọc theo ba, đông, mùa đông."

Đông tể quay đầu nhìn lão Lý đầu, kêu vang: "Ba."

"Không phải là ba, là đông, mùa đông."

"Ba."

Ngạc nhiên là Đông tể rất cố chấp, lão Lý đầu dạy hơn mười lần bé liền gọi ba mười lần, giọng trẻ con mềm mại khiến lòng lão Lý đầu cũng phải mềm nhũn, cuối cùng đành chịu thua, tiếp tục để Đông tể nhìn tranh đọc truyện xưa.

Sắc trời dần tối, không biết Đông tể đã ngủ từ lúc nào, lão Lý đầu khẽ khàng ôm bé vào trong phòng ngủ nhỏ, đắp chăn lên, cẩn thận rời đi, sợ đánh thức bé.

Trong nhà không có TV để xem, sau khi Đông tể ngủ rồi, lão Lý đầu và Tôn bà tử cũng vào trong phòng đi ngủ.

Buổi tối không đói bụng nên ăn nửa bát cơm, lão Lý đầu ngủ đến nửa đêm, bỗng tỉnh lại, dạ dày khó chịu như sông cuộn biển gầm.

"Bà nó, bà nó à." Ông muốn gọi Tôn bà tử rót cốc nước ấm cho ông, gọi hai tiếng cũng không có người đáp lại, sờ trên giường thế mà lại không có ai. Lúc này, trong sân vang lên tiếng xào xạc trong sân, còn vài tiếng gáy yếu ớt.

Chẳng lẽ có ăn trộm?

Thôn Lý gia thỉnh thoảng cũng có tên trộm gà đến thăm, nhà bọn họ thì chưa thấy, nhưng ông đã nghe người trong thôn nói đến.

Tên trộm gà nếu chỉ trộm gà không thì không có gì đáng sợ, chỉ sợ chúng có ý xấu. Tôn bà tử lại không ở trong phòng, lão Lý đầu căng thẳng, vội vàng rời khỏi giường, lấy một cây gậy gỗ phía sau cửa, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Gần đây trời rất trong, lại còn hơn tháng nữa là đến Trung thu, trăng vừa sáng lại vừa tròn, ánh trắng xua đi bóng tối u ám.

Trong chuồng gà có một bóng đen.

Quả nhiên là trộm gà!

Lão Lý đầu giơ gậy gỗ cẩn thận đến gần, lúc đi đến phía sau tên trộm gà, mới nhìn rõ được trộm gà ở đâu chứ.

Lão Lý đầu hạ gậy gỗ xuống, tức giận nói: "Bà nó, sao bà nửa đêm không ngủ lại chạy đến chuồng gà làm gì?"

Tôn bà tử từ từ xoay người lại, tóc bạch rối tung, miệng đầy máu tươi, bên miệng chảy xuống máu gà, trong lòng ôm chặt một con gà mái sắp chết, bà máy móc đảo con mắt, chậm rãi đưa con gà mái sắp chết đến trước mặt lão Lý đầu, "Ông cũng uống một ngụm đi."

Lão Lý đầu biết rõ mình phải sợ gần chết mới đúng, nhưng ông phát hiện tim mình ngay cả đập cũng không đập chút nào, xoang mũi ngửi được một mùi hương ngọt lành, ngập tràn hấp dẫn khó nói nên lời.

"Ực."

Lão Lý đầu nuốt một ngụm nước bọt lớn.

Mũi Đông tể từ nhỏ đã rất thính, buổi sáng còn chưa mở to mắt đã ngửi thấy mùi gà hầm thơm nức. Chép chép cái miệng nhỏ, Đông tể làm động tác khác hẳn với sự chậm rãi lúc bình thường, ôm chăn lăn lăn đứng dậy, mặc quần áo và giày gọn gàng, bước cái chân nhỏ đến phòng bếp, tần suất bước đi nhanh hơn bình thường gấp đôi.

Gà hầm, lần trước ăn là vào năm mới. Lúc đó Đông tể mới tròn ba tuổi đã nhớ kỹ hương vị tuyệt vời của gà quê, đến tận bây giờ vẫn không quên.

Lại ăn gàm hầm một lần nữa, hương vị vẫn ngon như trong ký ức.

Ăn thịt gà uống canh gà, đôi mắt to của Đông tể sắp cong thành trăng non rồi.

Vài ngày tiếp theo, mỗi bữa Đông tể đều ăn thịt gà uống canh gà, thậm chí bé còn được ăn thịt dê hầm đầu tiên trong đời, cuộc sống còn sướng hơn tết nữa, bé con luôn gầy trơ xương kia béo hơn một chút, gương mặt tái nhợt cũng hơi ửng hồng, thịt thịt phấn hồng, khiến người ta nhìn mà muốn véo một cái.

Đến rằm tháng bảy hằng năm, Đông tể đều bị bệnh nặng một trận, cần có... mới tốt lên được, năm nay không biết là thân thể khỏe hơn hay sao mà lại yên bình vượt qua.

Nhưng mà, thôn Lý gia dạo gần đây lại không yên ổn.

Không biết tên trộm gà thiếu đạo đức nào, mà chuyên trộm gà mái nhà người ta, đã có gà đang kỳ đẻ trứng của vài hộ gia đình đã bị trộm mất.

Thịt băm nấu nước tương

Cà xào

Canh dưa chuột

Truyện Chữ Hay