Trước mắt BẠch Mặc Y lóe lên bóng đỏ, lực đạo thật ra vững vàng, giống như nàng ta thật sự đến tặng đồ vậy, chỉ là nét tự tại trên mặt kia nhưng con dao nhỏ đâm vào mắt nàng, sự lạnh lẽo trong lòng vừa nặng vừa lạnh bị đâm ngàn đao, tim, đã bị đâm nát không kìm chế nổi đau đớn. Mặt trên in chữ Hỷ to tướng đập vào mắt, ánh hồng chiều tà ngày đó lộ ra chút máu, tay nắm chặt thứ gì đó trong tay, nhìn đến tên quen thuộc tận xương kia, bên tai vang lên lời hắn nói với nàng đêm đó, mạnh mẽ như vậy, kiên định như vậy, đau triệt nội tâm như vậy.
“Ta sẽ lấy nàng!” “Ta sẽ lấy nàng!” “Ta sẽ lấy nàng….” Bốn chữ này như ma âm vậy, càng ngày càng vọng mãi bên tai nàng, xoáy sâu trong óc, giuống như hôm qua vậy, như lớp lớp sóng triều ập vào trong lòng nàng xuốn sạch, làm cho không khí chung quanh nàng như ngưng lại.
Mắt khép hờ, còn có thể nhìn thấy ánh mắt quyết tuyệt của hắn, xoay người vô tình rời đi, lần đầu tiên hắn ôm người khác trong tay, cũng là lần đầu tiên, hắn để lại chiếc bóng rời xa cho nàng, như là từ nay về sau nàng là nàng, đi bước một, kiên định không quay đầu lại biến mất trong tầm mắt nàng.
Lúc hắn bước bước chân đầu tiên ấy, thế giới của nàng cũng dường như đi theo, nhưng nàng sai rồi, nàng phát hiện ra mặc kệ nàng đi xa thế nào, mặc kệ lòng nàng đau thế nào nàng cũng không quên được hắn, không quên được bóng dáng thanh tao phiêu dật của hắn, quên không được khuôn mặt đầy nhu tình như ẩn như hiện kia, hóa ra chính mình cũng không tưởng nổi lại thong dong đến thế, lòng còn khó dứt hơn cả trong suy nghĩ.
Chữ hỷ trên mảnh giấy đỏ ấy do nàng dùng quá sức mà dúm lại, giống như bàn là nóng chạm tay nàng, giờ khắc này, tay nàng chẳng còn cảm giác, đáy mắt chỉ có duy nhất một màu đỏ, tận sâu bên trong, băng lạnh bốc lên hừng hực như lửa, giống như cơn oán giận đau đớn tận cùng! Cái loại hơi thở đau thương ủ dột xa xưa này cứ theo bóng trong trẻo lạnh lùng mà tan, tuyết dính trên tóc đen, làm cho dáng nàng thanh nhã lại như đông lại thành tầng băng mỏng, che hết mọi cảm xúc trong mắt nàng, làm cho Nguyễn Thanh Âm vẫn nhìn nàng chằm chặp lóe lên thất vọng, nàng ta muốn nhìn không phải nàng bình tĩnh như vậy, tay nắm chặt không cam lòng, trong mắt lóe lên khinh bỉ, mệt cho Trần ca ca yêu nàng như vậy, may là nàng ta không gả cho huynh ấy, nữ nhân này chắc chắn là muốn ngôi vị nữ chủ của sơn trang Lạc Vân rồi, nàng ta có thể cón sống khong vẫn còn là câu chuyện dài.
Tia ác độc lóe lên rồi biến mất, cất giọng êm ái với Bạch Mặc Y đang im lặng, “Bạch tỷ tỷ, đến lúc đó mời tỷ tời tham dự nha, ta cùng TRần ca ca đều muốn được tỷ chúc phúc đó!”
Tử Dạ cảm giác được chiến ý trong lòng bàn tay truyền đến, tâm thần bốc lên, sát khí trong mắt đậm hơn, thân hình mảnh mai ấy có thể do bị thương quá nặng, cũng có thể do quá đau lòng mà nồng, hắn thế nhưng có chút lo nàng không gượng dậy nổi, dường như nếu hắn buông lỏng tay thì nàng sẽ gục xuống không dậy nổi mất.
Lạc Vũ TRần, nếu ngươi không cho nàng được hạnh phúc thì cần gì phải tới trêu chọc nàng chứ! Ngươi cũng biết ngươi làm tổn thương nàng thế nào không? Ta Tử Dạ xin thề, nếu ngươi phụ nàng, ta cả đời này nhất định giết ngươi! Bất giác ôm nàng chặt hơn, vẻ mặt luôn vô tình bỗng nổi lên chút lo lắng, hắn cảm giác tinh tường được dòng khí trong cơ thể nàng nổi lên cuồn cuộn, nội tức hỗn loạn, vết thương rất nặng, hơn nữa do không chăm sóc tốt cho mình, nhiệt đột cơ thể nàng dâng cao, nhưng như xúc tau hắn chỉ cảm giác lạnh thấu xương, như ôm một tòa băng sơn lạnh lẽo vậy.
“Nếu ngươi không đi, ta sẽ mang nàng rời đi! Ai cũng không thể làm nàng bị thương lần nữa!” Hắn vô cùng hối hận đã không ở bên cạnh nàng, nếu hắn thắng tâm lý mâu thuẫn có lẽ nàng cũng không đến mức túng quẫn đến thế này. Hắn sẽ bảo vệ nàng, không phải bởi nàng là ân nhân cứu mạng, chỉ bởi hắn làm theo tâm, chỉ e hắn cũng không lọt vào mắt nàng! CẢ đời này hắn nguyện vứt bỏ hết tất cả, để đợi nàng!
Thật chậm, thật chậm Bạch Mặc Y chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi nhợt nhạt khẽ cười đầy phức tạp, thật khổ sở chua xót xen lẫn tia giễu cợt, đôi mắt hồ thu đen sầm lại, lóe sáng, thản nhiên nhìn Nguyễn Thanh Âm đứng đối diện không xa, gương mặt sinh đẹp động lòng người đầy tinh xảo như trẻ con, như tác phẩm điêu khắc của Thượng Đế, mang theo khí chất hàn mai cao quý, khiến con người ta nhìn vào có cảm giác liên can, nữ nhân như vậy mới là người nam nhân yêu nhất chăng?
Giọng khàn khàn xen lẫn mập mờ loang ra không khí, “Nếu Nguyễn cô nương đã có thịnh tình như thế, ngày mừng dó, BẠch Mặc Y nhất định sẽ tặng một phần chúc phúc!” Nàng sẽ đi, nhất định sẽ đi! Nàng đánh cuộc muốn nhìn chút, cái vị nam nhân luôn miệng nói yêu nàng kia, làm cách nào mà lại đi lấy nữ nhân khác trước mặt nàng chứ? Làm cách nào mà cùng vái trời lậy đất với nữ nhân khác trước mặt nàng chứ?
Tử Dạ nghe được lời nàng, ánh mắt u ám, hơi thở trầm xuống, nhưng không lên tiếng, mặc kệ nàng đi đâu, mặc kệ nàng có nguyện ý không, hắn vẫn sẽ cùng nàng! Trước đây hắn không rõ, vì thế xem nhẹ cảm giác trong lòng, hiện giờ hắn hiểu được gì đó lại phát hiện ra chính mình xa nàng quá lâu! Yêu một người không nên yêu, hắn nhất định sẽ thống khổ dài dài!
“Thật tốt quá, nếu Bạch tỷ tỷ đồng ý rồi, ta đây cũng an tâm, ta nghĩ Trần ca ca cũng nhất định sẽ cao hứng lắm!” Nguyễn Thanh Âm vỗ tay cao hứng nói, chỉ là trong đáy mắt chẳng có chút vui sướng, mà ngược lại, dấu sát ý, sơn trang lạc Vân, nàng ta có mạng đi sẽ không có mạng trở về!
“Nếu không có việc gì, xin mời Nguyễn cô nương trở về đi, tiểu thư nhà ta khong muốn nhìn thấy kẻ đáng ghét!”
Một giọng đẹp đẽ đầy tức giận vang lên, Hồng Tiếu nắm tay Bạch Vô Thương đứng cách đó không xa, thấy dấu vết đánh nhau, bất giác cau chặt mày lại,, đi nhanh tới bên cạnh Bạch Mặc Y, lo lắng đỡ nàng kêu lên, “Tiểu thư, vết thương của người….” Áo trắng kia nhiễm đỏ, như đóa mai nở rộ trên cao, phiêu linh cô độc, chói mắt.
TRách không được tiểu thư không cho nàng ta đi theo, tiểu thư nhát định đã sớm nghĩ tới cảnh hội ngộ đầy nguy hiểm này, vì thế mới để nàng ra xa, múi Hồng Tiếu ê ẩm nghẹn ngào, chẳng nói được câu nào, trong lòng lại cảm động và đau lòng, lại càng thêm bi thương. Để nàng nhìn thấy trong tay tiểu thư nhà mình nắm mảnh giấy hồng kia, bất giác trừng mắt kinh ngạc, xúc động giật lấy thứ đó trong tay Bạch Mặc Y, vội vã mở ra, mắt dừng trên chữ trên, lòng trầm xuống, một dòng khí lạnh trào ra, Lạc công tử thế mà sắp thành hôn, tân nương cũng không phải tiểu thư nhà mình, mà là một kẻ Nguyễn Thanh Âm chẳng biết toát ra từ đâu? Giận quá đi, thật làm người ta chẳng tin chút nào!
“Tiểu thư, cái này không phải sự thật…” Hồng Tiếu lên tiếng dường như định an ủi nàng, lại dường như đang tự mê hoặc mình, nhưng khi nhìn thấy tên người đàn ông được viết ở chỗ quen thuộc kia, nàng ta cảm thấy có nói gì cũng vô ích, Lạc công tử nếu không đồng ý thì sao lại có thiệp đưa hôm nay chứ? Nhưng nàng ta vẫn không thể tin nổi, một nam nhân lạnh nhạt như thần tiên ấy, thế mà lại thay lòng đổi dạ nhanh thế!
“Bạch tỷ tỷ, Thanh Âm xin cáo từ trước!” Trừng mắt liếc Hồng Tiếu một cái, Nguyễn Thanh Âm xoay nhẹ rời đi, chân bước đi ấy có chút đắc ý nói không ra lời và đầy khoe khoang, Trần ca ca là của nàng, ai cũng không cướp nổi huynh ấy được!
“Ngươi…” Hồng Tiếu nhấc kiếm trong tay lên, hận không thể chém bóng màu vàng kia hơn mười đao, nữ nhân này thật đáng chết, làm tiểu thư nhà nàng bị thương thì thôi lại còn có ý nhục nhã, thật sự đáng giận quá!
Lúc Hồng Tiếu động, đằng sau Nguyễn Thanh Âm đột nhiên có mấy bóng trắng rơi xuống, nhìn kỹ lại thì vẫn là thủ vệ áo trắng lúc trước, họ vẫn không đi, có lẽ là bởi lệnh bài trong tay Nguyễn Thanh Âm, nhưng trận thế kia, nghiễm nhiên nàng ta thật sự là kẻ đứng đầu sơn trang Lạc Vân. Chọc mắt, đau tim, lại càng không muốn nhìn, nàng càng muốn xem, hận không thể dùng mắt mọc ra vô số trên giấy, lại càng không muốn nhìn nghĩ đến hắn, tim lại thấy đau, cái vị nam nhân lạnh nhạt đó như đã sớm mọc rễ trong lòng nàng vậy.
Ánh mắt như ngọc lạnh lùng nhìn bóng người phía trước lướt qua, bàn tay trắng nõn tìm tòi, kéo Hồng Tiếu tránh thoát một kiếm đâm đến ngực, tay khác bn ra mấy cây ngân châm, ngân châm đoạt mạng, đoạt là tuyệt sát vô tình, dường như muốn đem hết oán hận trong lòng nàng toàn bộ bộc phát ra vậy.
Nàng không muốn giết người, nhưng nàng cũng không phải là người khoanh tay không đánh lại, người ta bắt nạt đến đầu nàng, hơn nữa nam nhân kia quyết đoán vậy, nàng còn cố kỵ gì nữa chứ?
Phi châm nhanh quỷ dị, khoảng cách lại quá gần, hơn nữa Bạch Mặc Y ra tay ôm theo nỗi hận, tốc độc còn nhanh hơn bình thường mấy lần, thị vệ áo trắng kia căn bản tránh không thoát, chỉ trong chớp mắt đã có thêm ba thi thể màu trắng.
“Bạch Mặc Y, ngươi có ý gì?” Quay người lại, Nguyễn Thanh Âm oán hận nhìn nàng chằm chằm, trong mắt lóe lên lửa giận khôn cùng, lại thêm mỉm cười. Những người này đều là cận vệ bên cạnh lão trang chủ, là nàng ta năn nỉ mãi, Lạc bá bá mới cho nàng ta mượn, hừ, lúc này ngươi BẠch mặc Y và sơn trang Lạc Vân ân oán có thể to lắm đó, cả Trần ca ca lại yêu thương bảo vệ ngươi như vậy, ngươi tuyệt đối sẽ không sống nổi mà ra khỏi đó đâu.
Ngực dường như trào máu nhiều hơn, mặt nghiêng nước nghiêng thành trắng như tờ giấy tái nhợt, tính tình nàng cao ngạo không cho phép mình kêu lên đau đớn, chỉ mím chặt môi, dùng đôi mắt lạnh lẽo hờ hững nhìn tất cả mọi thứ.
Đợi khi Nguyễn Thanh Âm nói xong, nàng ngoảng mặt làm ngơ, nàng làm việc chẳng có lý do! Mà nàng ta, nàng cũng chẳng thiết giải thích!
“Hừ, tiểu thư nhà ta chính là ý này đó, Lạc Vũ Trần nếu cưới là ngươi, vậy hắn mới bị mù mắt đó!” Hồng Tiêu rất tức giận, nói chuyện tương đương chẳng khách sáo gì, trước đây còn gọi một câu Lạc công tử, hiện giờ chẳng gọi hắn là lòng lang dạ sói đã xem như nể mặt mũi của tiểu thư lắm rồi.
NHưng khinh bỉ với Nguyễn Thanh Â, vậy thật rốt cuộc là tương xứng, thấy thế nào cũng cảm thấy chán ghét!
“Nương, Lạc thúc thúc thật sự muốn kết hôn với nữ nhân này sao?” Tuy Bạch Vô Thương không rõ chuyện người lớn thế nào, nhưng bé có tim, có cảm giác, hơn nữa bởi nương thích, vì thế bé cũng không nói, đã để cho mình tự đi chấp nhận thúc ấy, nhưng hiện giờ bé cũng hận thúc ấy như thế, bởi thúc ấy làm cho nương đau lòng.
Đêm đó, bé nho nhỏ dường như còn nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân, bé sẽ không tha thức cho hắn, cái người nam nhân kia, bé nhất định phải dạy dỗ hắn cho thật tốt!
Nhưng mà nữ nhân trước mắt này đúng là kém cỏi quá, cả bé cũng nhìn ra được nàng ta xảo quyệt, sao Lạc thúc thúc lại đi lấy nàng ta chứ?