Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

chương 131

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gió tuyết đập vào mặt người, có loại đau thấu xương, nhìn bông tuyết bay mêng mang trên bầu trời, có cảm giác phiêu diêu tịch mịch lặng lẽ nảy sinh, hôn lên môi mặt thanh lịch, có loại lạnh lẽo thấu tận xương xuyên qua từng tấc da thịt, chui thẳng vào tận đáy lòng yếu ớt, bóng dáng linh động lộ ra đạm mạc lạnh, trận tuyết này bay thêm một phần tuyệt thế vô song đẹp đẽ. Giữa vũ trụ mờ mịt, giống như cũng chỉ thừa có duy nhất một người, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng thật sự chỉ còn lại một mình.

Giang rộng hai tay, áo rộng thùng thình bay theo gió, tay áo vương mùi thơm, tóc dài bay quấn quít như nhuốm hơi thở ai đó, thân hình mảnh khảnh đứng tận trên đỉnh núi cao, dưới chân liếc mắt một cái là một vực sâu đen hun hút, khuôn mặt nghiêng thành tuyệt mỹ hững hờ xa cách, đôi mắt hồ thu thâm trầm bát ngát, giống như lắng đọng đau thương sâu tận bên trong, hóa ra không đến, cũng không thổi đi nổi, tựa như chút vô tình trầm trọng vô hình ngưng tụ lại bên trong, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy lòng đau theo, vì cô gái tràn ngập hơi thở cô độc này mà đau lòng. Lông mi cong dài hơi cụp xuống, tuyết trắng đậu trên làn da trắng như bạch ngọc, nhìn trong suốt, lại như không bốc hơi, dường như trên người nàng khí lạnh đã sớm vĩnh viễn ở đó giữa trời đầy tuyết thậm chí càng thấp hơn.

Không ai thấy rõ những người đó đến thế nào, cũng không biết đến từ đâu, thậm chí cả không khí cũng không có tia chuyển động, phong cảnh thanh tao cứ quay vòng nháy mắt xuất hiện mười mấy tên áo trắng lạnh lùng, trong tay cầm kiếm sắc bén, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc Y họ vây quanh. Gió thổi bốc lên rồi trầm xuống, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng không đổi, chỉ mở tay ra trong tay xuất hiện một cây kiếm mềm băng cốt, tùy tay run rẩy phát ra tiếng lanh canh nhẹ, giống như giọt nước trên nhũ thachk rớt xuống, xuất hiện vòng tròn choáng váng trong lòng người.

Không cần quay đầu, chỉ ngửi được mùi băng hương tự nhiên trong không khí truyền đến, nàng đã biết người đến là ai, là người do sơn trang Lạc Vân bồi dưỡng có thể sánh cùng với sát thủ trên giang hồ, quả nhiên là thần bí khó lường mà. Sát khí đột ngột bốc lên, cả tia nghi hoặc cũng không, người tới đồng loạt tiến lên, mặt vô tình, kiếm vô tình, chiêu thức tuyệt sát cứ hướng thẳng tới Bạch Mặc Y đang đứng ở trên vách đá cao.

Bóng tím lay động, thân hình di chuyển, váy thanh lịch xòe ra tuyệt đẹp, bay lên phiêu diêu tuyệt đẹp, như đóa mai nở rộ, tỏa hương, dưới trời tuyết băng lạnh, từ trong xương nàng toát ra ngạo khí không cho phép nàng ngồi chịu chết, mặc kệ người đến là ai, mặc kệ họ có quan hệ gì với nam nhân như thần tiên lạnh nhạt kia, chỉ có họ chết thì nàng mới có thể sống!

Bởi không những nàng sống vì mình mà còn có Vô Thương nữa, là duy nhất của nàng, vì thế, cứ việc động chút, thì vết thương trên người lại vỡ ra theo chút, miệng vết thương vừa mới khép lại lại lần nữa chảy ra nhiễm đỏ cả thân áo trắng, có loại tuyệt mỹ nở rộ trong mắt người đời.

Theo người tới công kích, bên người Bạch Mặc Y cũng xuất hiện tương tự bốn bóng áo trắng, nàng nhận ra họ, họ là người bên cạnh hắn, Thiên Địa Huyền Hoàng bốn người, từ sau trận sinh tử kia, nàng cũng chưa gặp lại họ, có thể là bởi nàng bị trọng thương, cũng có thể gần đây tâm thần nàng hoảng hốt quá mức nên không cảm nhận được bốn người họ đi theo. Băng lạnh ở nơi nào đó trong lòng dường như có dấu hiệu hòa tan, nhưng chỉ một chút mà thôi.

Bốn người đứng thành hình tứa giác bao quanh bên cạnh Bạch Mặc Y, nhìn người tới, trên mặt hiện lên tia khó xử, họ là người của lão trang chủ, lẽ ra họ không nên cùng ra tay với nhau, nhưng bốn người họ lại làm theo lệnh của chủ nhân nhà mình, liều chết che chở cho Bạch Cô nương, ít nhất trong khoảng thời gian chủ tử không có ở đây, họ không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương nàng!

Mẫn cảm như Bạch Mặc Y sao nàng không cảm giác được sự khó xử của bốn người Thiên Địa Huyền Hoàng chứ! Môi lạnh hé mở, giọng lảnh lót tràn ra, “Các ngươi lui ra, ta không cần các người hỗ trợ!” Có một số việc có lẽ chỉ có máu tanh mới có thể giải quyết nổi, phía sau nàng lại chỉ có mấy chục người thôi sao? Muốn mạng nàng chỉ sợ không chỉ có một người.

“Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, các ngươi muốn kháng mệnh!” Một người trong hơn mười người đột nhiên mở miệng, giọng nói ấy cũng lạnh lẽo như băng tuyết không có chút ấm nào, trong mắt chỉ có lạnh lùng, “Thiên Địa Huyền Hoàng nhận được lệnh bảo vệ Bạch cô nương không tiếc trả giá tất cả!” Một người mở miệng, cả bốn người giăng trận sẵn sàng đón địch, lại không lùi chút nào, chủ tử họ chỉ có một, họ cũng chỉ nghe lệnh một người!

“Vậy cũng đừng trách chúng ta đắc tội!” Họ cũng vì chủ này, cũng là người của sơn trang Lạc VÂn, ngày thường khó tránh khỏi đụng chạm, trong lòng tuy vẫn nhẫn nhịn, nhưng họ đã nhận định chủ tử có một, làm thuộc hạ, họ chỉ có chấp hành, mặc kệ đối phương là ai, khi chủ tử phân phó thì họ quyết phải làm.

“Đừng quên hiện ghi[f sơn trang lạc Vân ai là chủ đó!” Huyền ở một bên dẫn kiếm, trong mắt lướt qua tia bất đắc dĩ và đầy thương hại, cũng đều từ nhỏ lớn lên trong sơn trang, tuy họ được lão trang chủ chọn, nhưng trận chiến hôm nay, so sánh thực lực thực tế, bốn người họ không có khả năng địch lại chúng, nhưng chúng lại muốn giết là Bạch cô nương, mặc kệ sống hay chết, ngày khác, chủ tử sao tha cho họ chứ! Họ càng lo hơn là, sơn trang Lạc VÂn bình thản chỉ se cũng sẽ lâm vào trận máu tanh, lão trang chủ là phụ thân của chủ tử, chủ tử sẽ không ra tay với ông ta, nhưng chủ tử sao dám tùy ý để những người này sống chứ? Chủ tử sẽ tức giận, chỉ sợ sẽ hủy đi toàn bộ sơn trang, người đi theo chủ tử, sao họ không biết Bạch cô nương quan trọng thế nào với chủ tử chứ!

Hậu quả thế nào trong lòng mỗi người đều hiểu, nhưng họ cũng lại không quản được nhiều như thế, cũng không nhiều lời, chỉ có tiếng đao kiếm chạm nhau, một trận tàn sát tuyết giăng đầy trời. Tương tự là tinh anh của sơn trang Lạc Vân, đều cùng là những siêu thân thủ võ công cao cường, trong tình huống đối địch, bốn người Thiên Địa Huyền Hoàng che chở cho Bạch Mặc Y chỉ có lui tiếp về sau mới còn đường sống.

Bạch Mặc Y lạnh lùng như hoa, dù bị thương trong người, nhưng tay vung kiếm ra cũng không chậm, ra tay chỉ có giết, bóng như gió lạnh bay lên, nàng ở hiện đại công kích người ở gần là lợi thế lớn nhất, lực bên trong bất kể tình huống gì, chỉ có một đường chết, chẳng chút sợ hãi.

Trường hợp máu tanh nàng đã thấy nhiều, sát thủ giết người nói được có hiệu quả, ra tay sắc bén, đầu ngón tay nàng bn ra ngân châm, người đối diện ngã xuống không ngừng, đoán chắc là đã chết, sẵng giọng vô tình!

Mặt trắng nõn nhiềm màu đỏ ra đỏ, trắng ra trắng, đỏ chói mắt, cảm thấy kch thích vô số đen tối trong cơ thể nàng, ngưng tụ lại thành hai mắt âm trầm u ám, làm bừng tỉnh nàng lúc này đã giết đỏ cả mắt, chân tay gãy rời trước mặt, mặt lạnh lùng trong trẻo chẳng chút biến sắc. Không phải nàng nhẫn tâm độc ác, mà ngày mai như vậy chẳng cho nàng thấy được dưới chân núi bóng nho nhỏ ai oán kia, đang giận nàng sao không dẫn con lên. Nghĩ đến Bạch Vô Thương đang lo lắng và không cam lòng, tâm băng lạnh của Bạch Mặc Y đột nhiên ấm lên, máu chảy trước ngực ta rã khí thế lại có thể tụ lại được, lần đầu tiên, nàng cảm giác được sức mạnh thân tình, cảm giác được nàng còn sống không phải vì chính mình.

Thiên Địa Huyền Hoàng không tránh khỏi bị thương, trên mặt tuấn tú trẻ tuổi chậm rãi trào mồ hôi, thời gian trôi đi, nội lực của họ bị tiêu hao quá lớn, vết thương trên tay cũng bị một kiếm của đối phương làm cho gian nan hơn rồi ngãn xuống chỉ trong nháy mắt.

“Mấy ngày không thấy, sao nàng lại biến thành chật vật như vậy chứ?” Giọng không lạnh không nóng xen lẫn sự quan tâm và lo lắng, người tới mặc áo đen như bóng đêm, ánh sáng lóe lên, lạnh khốc đứng bên cạnh Bạch Mặc Y, tay phải cầm kiếm hua ra chiêu nào chiêu nấy chết chóc, tay trái do dự đỡ người hơi lãnh lẽo như ngọc, con người đen đầy sát khí xoáy lốc.

“Sao huynh lại tới đây?” Hơi chút kinh ngạc, Bạch Mặc Y ngước mắt nhìn Tử Dạ, từ lúc nàng xuất giá Lạc quốc, nàng hình như chưa gặp hắn lần nào, nàng còn tưởng hắn đã rời đi rồi. “Nếu ta không đến, ngươi nữ nhân này hôm nay sợ rằng mạng đã tàn!” Lời tuy vô tình, lực đạo trong tay cũng bất giác lớn hơn, nghĩ tới nữ nhân như vậy mà biến thành cái xác lạnh băng, hắn hận không thể chém tan nát những kẻ trước mắt này thành trăm mảnh.

“Huynh không nên tới!” Nàng tưởng hắn đã yên tĩnh, chỉ sợ hắn trải qua kiếp sát thủ trước đây, cũng bị cuốn vào trận hỗn loạn này.

“Hừ!” Có chút tổn thương, Tử Dạ không muốn nhìn ánh mắt cự tuyệt của nàng, không để ý đến nàng phản kháng và mâu thuẫn, mạnh mẽ ôm sát nàng vào ngực, hắn làm việc không cần lý do, nữ nhân chết tiệt này! Hắn tức giận sao? Bạch Mặc Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn bên cạnh, mặt ngọc lạnh băng bao trùm sát khí quanh người hắn, tay ôm nàng rất lạnh và mạnh, không hiểu sao làm cho nàng có cảm giác cảm động, có lẽ con người ở vào thời điểm yếu ớt nhất rất dễ bị cảm động đây! Ít ra, khi nàng bị vây trong tuyệt cảnh, có một người như vậy không xa không rời ở bên cạnh mình, tuy không phải người trong lòng, cũng bất giác thấy mất mát nhưng với nàng đầy lạnh lùng và cô độc thì thế này đã đủ rồi.

Có Tử Dạ gia nhập, tình huống đã chuyển sang tốt hơn. “Dừng tay!” Giọng mềm nhẹ tự nhiên truyền từ xa tới, thủ vệ áo trắng sơn trang lạc Vân trong nháy mắt dừng tay, không ai biết, trong lòng họ khi nghe đến những lời này thì thở phào. “Bạch tỷ tỷ khỏe không?” Nguyễn Thanh Âm áo vàng xinh đẹp xuất hiện, trên khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ quan tâm giả tạo, ánh mắt tự mãn nhìn máu trên người Bạch Mặc Y lóe lên đắc ý, tay ném ra khối bạch ngọc, thủ vệ áo trắng khi nhìn thấy vật trong tay nàng ta, biến mất trong nháy mắt. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm dừng trên người Nguyễn Thanh Âm, thản nhiên quét qua vật trong tay nàng ta, ánh mắt hơi run sợ chút, nàng ta lấy là tín vật tương trưng cho quyền lợi của lão gia trang, mắt sáng nheo lên, môi mím tái nhợt, giọng đầy châm chích lạnh lùng nhìn nàng, “May là ta tới kịp, Bạch tỷ tỷ không sao chứ?” Nguyễn Thanh Âm nhìn nàng, trên mặt lóe lên tia ác độc, lại nghĩ đến gì đó tươi cười rạng rỡ nói, “May mắn BẠch tỷ tỷ không sao, nếu không đã có thể không uống nổi chén rượu mừng này của muội muội rồi, ta tới là đưa cái này!”

Truyện Chữ Hay