" Thiếu gia, vẫn chưa có tin tức. "
" Tiếp tục tìm kiếm. "
" Đã năm rồi..."
" Phải tìm ra cho bằng được cô ấy mới thôi! "
" Vâng "
Trần Gia Khánh nâng ly rượu vang, đôi mắt nâu trầm dần hiện lên sự tuyệt vọng.
Ba năm.
Ba năm trôi qua, đối với anh là rất chậm, rất chậm.
Ba năm không có cô bên cạnh, tin tức càng không, không được nhìn thấy cô, anh rất lo lắng.
Anh sợ, cô rời xa anh. Anh sợ cô đã bị tên cầm thú kia dày vò cho đến chết.
Anh sợ, mai này tuy tìm được cô, nhưng còn lại chỉ là một cái xác khô.
Anh muốn bảo vệ cô.
Anh muốn bảo vệ người con gái anh yêu.
Tình cảm dồn nén suốt bao năm, lại vì một chút chướng ngại, tất cả đều tan vỡ trong tích tắc.
Ba năm rồi, rốt cuộc Chu Xuân Miên đang ở đâu?
Vương Xuân Thành đứng tựa ngoài cửa, đôi mắt khẽ híp lại.
Một giọt.
Hai giọt.
Nước mắt cậu rơi rồi...
Xuân Miên năm ấy, như một người chị, một người bạn, gắn bó với cậu thân thiết như vậy.
Nhưng bây giờ, sống chết lại không rõ ràng.
Cậu biết rõ tâm tư của Gia Khánh.
Cậu hiểu được.
Nhưng dù có cố gắng, kết quả vẫn chỉ là con số tròn trĩnh.
Gia Khánh muốn giúp cô trả thù những kẻ độc ác kia, cô lại từ chối.
Cô không muốn nợ ai. Tự thân cô có thể làm được.
Dù là vậy, vì sao không nói với Gia Khánh một tiếng?
Cô sợ, khi cô trao trái tim mình cho anh, vào một ngày nào đó, cô lại nhận được kết cục như trước đây.
Cô sợ vì yêu cô, anh sẽ hủy hoại chính mình, chính cuộc đời của mình.
Cô không muốn vấy bẩn anh.
Chỉ vì những sự sợ hãi của bản thân, không dám vượt qua nó, ai cũng quyết định từ bỏ công việc trước mắt.
Nhưng tại sao không thử một lần?
Có lẽ trên đời này vốn không đơn giản.
Nói đúng hơn, không có sự bao dung.
Bởi lẽ, khi một người làm sai việc gì đó, mọi người xung quanh đều dần bỏ mặc người ấy.
Điều đó khiến cho con người ta dần mất đi hy vọng, dần từ bỏ mọi việc.
Chỉ cần một chút quan tâm, một chút tôn trọng, mọi việc sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.
[....]
Tại biệt thự Trần gia.
" A! Hạo, anh xem này! "
Thiên Vân hí hửng chỉ tay vào màn hình ti vi, cười nói với Trần Hạo.
Trần Hạo ngước nhìn, phút chốc đôi mắt trở nên sáng rỡ.
Hắn đang ở trên thời sự!
" Công ty Trần thị nhờ sự dẫn dắt tài ba của chủ tịch Trần Hạo nên đã đạt đến ngưỡng cửa dẫn đầu thị trường thành phố A..."
Âm thanh trên ti vi vừa phát ra nghe êm dịu làm sao.
Hắn vui mừng ôm chầm lấy tiểu bảo bối của hắn.
" Cuối cùng nguyện vọng của anh cũng đã đạt được! Chúc mừng chồng yêu! "
Thiên Vân hí hửng vỗ lưng hắn, đôi mắt hiện rõ sự nham hiểm.
Nghe đến hai từ "Chồng yêu", hắn bỗng nhớ đến ai đó.
Chu Xuân Miên...
Trước đây cô ta cũng gọi hắn như thế.
Khoan đã? Hắn nhớ tới con ả xấu xí đó làm gì chứ? Nực cười.
Ả ta đã chết cách đây năm rồi.
Tất cả đều là quá khứ.
Giờ đây, tình yêu của hắn, cô vợ bé bỏng của hắn đang ở trước mắt hắn.
Hắn yêu thương Thiên Vân hết mực, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Con ả rách nát kia không là gì với hắn.
Thiên Vân cười tủm tỉm, dựa vào lòng hắn, khẽ nói.
" Vừa nãy em đi shopping, em thấy có một bộ đầm rất đẹp. Trùng hợp sắp tới nhà ta mở tiệc, hay..."
Nghe đến đây, hắn đương nhiên hiểu ý của ả ta.
" Được, em cứ mua sắm thoải mái, tiền chúng ta không thiếu! "
Thiên Vân nghe vậy liền đắc ý.
Hắn bây giờ nói cho sướng cái thân, đến một lúc nào đó tai họa ập đến, người chạy trốn trước chắc cũng là hắn.
Nhưng không sao, cứ lợi dụng tiền của hắn trước, chuyện sau này tính sau.
[....]
Thiên Vân hí hửng đi shopping từ trưa cho đến chiều tối, mua rất nhiều đồ.
Ai nấy nhìn ả đều ngưỡng mộ vô cùng.
Đúng là vợ của Đại thiếu gia Trần Hạo có khác.
Đâu như Chu Xuân Miên...
Chập tối, Thiên Vân chân bước từng bước đi về.
Ghé lại bên một công viên gần nhà, ả đi vòng quanh ngắm trời ngắm đất.
Ánh mắt ả vô tình va phải một bóng người cao lớn đang đứng bên lan can bờ hồ.
Trần Gia Khánh!
Ả chỉnh trang lại trang phục, yêu kiều đi lại gần.
" Nhị thiếu gia? "
Nghe thấy chất giọng chua chát của ả, anh không kìm được sự khinh bỉ, quay sang nhìn ả với một ánh mắt lạnh đến gai người.
Ả khẽ rùng mình.
Tên nhị thiếu gia này, ba năm nay tuy nói giúp công ty Trần thị, nhưng vẻ mặt lúc nào cũng ủ rũ, đáng sợ như vậy.
Gió thổi thoáng qua, mùi hương thoang thoảng của rượu xộc vào mũi ả.
Ả không còn lạ gì về việc lúc nào trên người anh cũng có mùi hương của rượu vang.
Chỉ là ả không hiểu. Vì sao anh lại ra như vậy?
Chẳng lẽ do cái chết của...
" Tối rồi, sao anh chưa về nhà? "
Gia Khánh cười nhạt.
" Tôi đang đợi một người "
Đợi? Không lẽ đang đợi ả sao?
Ả cười thẹn thùng, hai má đã ửng hồng từ bao giờ.
" Tôi cũng đang tính về nhà, hai ta về chung nhé? "
Gia Khánh nhìn ả, đôi mắt sâu hút.
Ả đã có ý nghĩ sẽ theo đuổi anh, nhưng việc này phải làm thật kín đáo, nếu để Trần Hạo biết được...
Anh biết, ả ta có ý đồ với mình. Nhưng mặc kệ, việc này cũng thuận lợi hơn trong kế hoạch trả thù của anh.
" Được thôi. "
Đôi mắt ả sáng rực lên, trong lòng ả dấy lên sự vui sướng đến lạ lùng.
" Được! "
Gia Khánh một tay cho vào túi quần, sải bước đi trước, Thiên Vân nhìn từ sau, tim ả dường như lỡ mất một nhịp.
Từ một góc khuất không mấy ai để ý, có một người đàn ông che mặt đang đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Tay hắn lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó.
" Chủ nhân, nhị thiếu gia đang cùng Thiên Vân về biệt thự. "
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi lên tiếng.
" Từ nay để ý cử chỉ của hai người họ một chút, có gì thì báo ngay cho tôi. "
Nói rồi người ấy gác máy.
Sao Gia Khánh lại có thể đi cùng với Thiên Vân?
Ả ta rốt cuộc là đang muốn quyến rũ anh sao?
Được, sắp có kịch hay để xem rồi.
[.....]
Còn!