Đoàn Gia Lân ngồi trên xe mà không ngừng khoái chí nghĩ đến diễn cảnh Vũ Thành toàn thân đầy máu nhưng niềm vui chưa kịp đến đâu đã nhìn thấy bãi chiến trường đầy máu , xa người nằm ngang nằm ngửa giữa đường cùng hai chiếc xe Benz nát bét
" Là thế nào , không phải tụi mày nói hắn chỉ đem theo hai thủ hạ thôi sao ''
Ông ta không tin vào mắt mình , đám thủ hạ được đưa đi ám sát Vũ Thành đều là những sát thủ giỏi nhất trong Đoàn Gia vậy mà lại chết thảm dưới tay của Vũ Thành
Lần này lo do Đoàn Gia Lân đã quá xem nhẹ độ tàn ác quỹ quyệt của anh cho nên mới bị Vũ Thành dẫm dễ dàng nắm thóp như vậy ,
Là do bản thân cứ nghĩ đem càng nhiều người đi ám sát thì sẽ gϊếŧ được người nhưng thật không ngờ ....người bên cạnh Vũ Thành tuy ít vậy mà là sát thủ tầm cao
" Dọn dẹp cho sạch sẽ rồi đi về ''
Suốt đoạn đường về nhà Vũ Thành chẳng thể hiện gì nhiều về mặt cảm xúc cứ trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó không thông , ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bờ biển trước mắt đều bị bóng đêm bao trùm chỉ chừa lại tiếng sóng đập mạnh vào bờ
Nó giống như lòng anh bây giờ vô cùng phức tạp !
" Quay xe ra nghĩa trang ''
Sau một hồi nghĩ ngợi cuối cùng điều anh muốn bây giờ là gặp Vũ Khoan , thâm trầm nhìn màn hình điện thoại rủ rượi nhắn vài câu với Trình Vân liền quăng điện thoại sang một góc
" Về công ty đi ,
Sáng hẳn quay lại ''
Từ Minh cùng Tĩnh Nhiên nhìn nhau khó hiểu không hiểu chuyện gì đã làm cho Vũ Thành như thế này , đây là lần đầu bọn họ nhìn được dáng vẻ u sầu trầm tư hiếm có của anh
Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn lái xe rời đi , Vũ Thành một hơi thở dài ngồi xuống cạnh tấm bia mộ của Vũ Khoan nhìn một lúc rất lâu mới thu tầm mắt lại , ngón tay hơi hơi sờ lên khuôn mặt của ông
" Bây giờ con mới biết thế nào là sợ mất đi một người và .....luyến tiếc trần gian này ''
Vũ Thành không thể nào buông bỏ được câu nói của sư thầy cũng không thể nào nguội lạnh không xem có chuyện gì sẽ xãy ra tiếp theo , nếu như đó là tính mạng của mình thì bản thân luôn sẵn sàng đối diện
Nhưng Trình Vân người con gái anh trân trọng yêu thương nhất định phải bảo vệ được nhưng cái thai cứ dần lớn lên , nếu như cô xãy ra chuyện gì đấy thì Vũ Thành phải làm sao đây
" Từ khi người mất con dần đã trở thành một người khác đi , máu lạnh mưu mô hay lạnh lùng
Trái tim nguội lạnh nhưng từ khi cô ấy đến cứ như một điều may mắn mở ra cho con một con đường mới ....nếu như cô ấy rời xa con thì sẽ như thế nào hoặc một trong hai người ....một sống một còn sẽ ra sao ''
Có thể đây là lần đầu tiên trong cuộc đời từ khi Vũ Khoan mất , mới thấy được dáng vẻ của một Vũ Thành năm tuổi bất lực với mọi thứ xung quanh chẳng biết phải làm gì , chẳng biết phải chọn lựa ra sao
" Năm người mất con như kẻ thần kinh chỉ có thể nhốt mình trong phòng kính , sau đấy bước chân vào con đường hắc đạo từng bước trả thù
Cứ thế mà đẩy mạnh quyền lực tên tuổi đi lên để rồi trở thành một trong những nhà cầm quyền lực tối cao .....bố cũng biết đấy một khi bước chân vào rồi thì làm sao có thể rút ra , có phải con chọn sau đường nên bây giờ ông trời mới trừng phạt con đúng không ? ''
Một rút hai từ bỏ chính bản thân Vũ Thành cũng không thể chọn lựa hoặc nói đúng hơn là anh quyết đoán với chính con đường mình chọn cho dù đó có là con đường chính đạo hay con đường tà đạo
" Kiếp nạn là gì chứ ....mất cha mất mẹ ...chứng kiến bố mình mất trước mắt ....thâm thù đại hận chỉ có thể dùng chính đôi tay của mình báo thù , Từ đó trở đu trong mắt chỉ là một màu đen tâm tối
Đến khi Vân Vân bước đến mới thật sự trở thành một màu hồng ngọt ngào....''
Tưởng chừng hạnh phúc của cả hai sẽ mãi mãi không trải qua thăng trầm gì , đến khi Trình Vân mang thai đó chính là đứa con của cả thai
Thì lại nhận được câu nói sét đánh ngang tai , con và cô sẽ biết chọn ai chọn như thế nào
Huống hồ chi Trình Vân sẽ luôn nghĩ về anh mà quyết đoán hi sinh chính bản thân mình để cho con ra đời ....nhưng Vũ Thành làm sao có thể chấp nhận được cơ chứ
" Bố con phải làm sao đây.....
Phải làm sao mới có thể bảo vệ hai mẹ con cô ấy ''
Anh thống khổ đem bao nhiêu phiền muộn tuôn trào ra hết mặc dù đủ hiểu Vũ Khoan chẳng thể nào cho anh được câu trả lời , trong niềm voi thức cứ vậy mà Vũ Thành lại ngủ quên đi mất
Cơn gió lạnh cùng những tiếng lá cây dưới đất xào xạt qua xào lại anh đều nghe rất rõ nhưng không hiểu gì sao vẫn chìm trong cơn vô thức
Trong cơn vô thức ấy dường như có luồn ánh sáng vàng hiện lên trước mặt , trong ánh sáng vàng ấy thế mà lại hiện ra hai thân ảnh quen thuộc với Vũ Thành
" Hai người ....nghe được lời con nói sao ''
Tuy hai thân ảnh đó không quá mấy rõ ràng nhưng lại vô cùng chân thật , mẹ anh cứ vậy mà đứng từ xa nở nụ cười hiền hoà ấm áp vỗ về Vũ Thành như năm anh lên tuổi
Vũ Khoan cũng vậy nhìn Vũ Thành bằng cặp mắt tràn đầy tự hào của một người cha
" Ba mẹ không hề trách con mà lại vô cùng tự hào về con ...đó không phải là do con chọn sai đường mà là do trong tâm can con đã quá nghĩ nhiều về chuyện đó ,
Ai làm mẹ rồi cũng sẽ phải trải qua thập tử nhất sinh chỉ cần tâm vững vàng cùng nhau trải qua khổ nạn thì có cửa ải nào không qua được hả con ''
Lời nói vừa dứt cũng đúng lúc anh tỉnh dậy , cứ nghĩ đó chỉ là mơ nhưng những lời nói trong giấc mơ lại vô cùng chân thật mà đi vào trong lòng anh , từng chữ từng chữ đều ghi rõ không sót một câu
Đúng ? Khi mẹ mang thai anh cũng đã được sư thầy dự đoán y chang như thế này vậy mà lại không nhớ ra , năm ấy vì sợ mẹ ra đi nên Vũ Khoan cứ thế trong suốt tháng niệm kinh cúng phật , gạt bỏ mọi tâm tư dơ bẩn trong người một lòng hướng về phật
Hằng tháng đều sẽ lên chùa tổ chức thiện nguyện , cụng kinh sám hói hay ngồi thiền cùng các sư thầy !
Thái độ Vũ Thành thể hiện không mấy rõ ràng gì một mực tập trung vào màn hình máy tính rất nhanh đã viết rõ ràng đưa qua cho Từ Minh cùng Tĩnh Nhiên chuẩn bị mọi thứ
Hai người ai cũng bất ngờ nhưng nghĩ đến chuyện này không phải xa lạ gì từ khi Trình Vân trở thành người phụ nữ bên cạnh Vũ Thành
Từ khi có cô đến thì trong Vũ Gia đều đã thay đổi toàn bộ đi không còn âm u lạnh lẽo nữa dần dần trở thành một nơi mới gọi đúng là nhà
Ấm cúng , vui vẻ và hạnh phúc?
Quan trong hơn từ khi có cô Vũ Thành đã thay đổi nhiều thứ hơn tuy đó chỉ là khi bên cạnh Trình Vân nhưng vẫn đủ làm những người bên cạnh anh cảm thấy nhẹ người
Vũ Thành coi như đã bỏ xuống được gánh nặng trong lòng , chỉ cần Trình Vân vượt qua kiếp nạn khoẻ mạnh bình an thì đối với anh đã là mãn nguyện
Còn kiếp nạn của chính bản thân mình Vũ Thành đều không nghĩ đến , cứ để đó thuận theo tự nhiên
Nhưng chỉ một điều làm anh hoài niệm chính là làm sao anh có thể rời xa Trình Vân , trước giờ sống anh đều không tha thiết hoặc mặc may cho số phận
Nhưng bây giờ lại vô cùng luyến tiếc ....!