Nghỉ hè kết thúc, Liễu Duy Nhu cũng học lên năm tư, bởi vì Liễu Duy Nhu là một học sinh giỏi lại học hành nghiêm túc, năm tư bài vở không nhiều, cô cũng không cần chú tâm lắm, cho nên sau thời gian học tập, cô đi làm để giảm bớt gánh nặng cho mẹ.
Khi đi đến khách sạn, cô cảm thấy không khí trong khách sạn không hề bình thường, nhất là những nhân viên nữ trẻ tuổi, có cảm giác rất lạ kỳ.
Đi đến phòng thay đồ, mọi người cùng tụ tập lại nói chuyện phiếm, cũng không làm việc
"Lòng của tôi tan nát, tan nát, tan nát,...". Liên tiếp ba tiếng tan nát để làm phụ họa, những người bên cạnh còn tỏ ra thái độ gật đầu đồng ý.
Liễu Duy Nhu trước giờ đều là người im lặng nghe.
"Tại sao thần tượng lại kết hôn đây?"
"Theo ý cô chẳng lẽ cả đời anh ấy không kết hôn à? Làm sao có thể, nói về diện mạo cùng hoàn cảnh gia đình, những thiên kim tiểu thư kia làm sao có thể bỏ qua cho anh ấy được?"
"Anh ấy sao lại không thể lấy một người bình thường như chúng ta, sao không để cho chúng ta giống như lọ lem, có thể giống như chim sẽ biến thành phượng hoàng không tốt hơn sao? Làm sao lại phải cùng những thiên kim tiểu thư kia kết hôn ?"
"Tiểu thư, tổng giám đốc người ta muốn lấy ai cũng phải thông qua sự đồng ý của anh ấy mà".
Vốn là còn đang suy nghĩ đến" thần tượng" mà họ nói đến là ai, nhưng khi hai từ" Tổng giám đốc" từ trong miệng người kia nói ra, khiến Liễu Duy Nhu ngừng thay quần áo trong ít phút.
Từ trước đến giờ nhân viên trong khách sạn đều tôn sùng Đông Phương Thuật trở thành thần tượng.
Anh muốn kết hôn?
Tin tức này khiến cô cảm thấy rất bất ngờ, mấy giây sau, tim của cô giống như ngừng đập, máu cũng ngừng lưu thông.
Tại sao lại như vậy? Tại sao cô lại khiếp sợ như vậy đây?
"Tổng giám đốc cuối cùng cũng muốn lấy vợ".
Khi các nhân viên nữ đang bàn tán, không ai có chú ý đến Liễu Duy Nhu cả người mềm nhũn mà ngồi xuống, vẻ mặt cô tái nhợt.
"Cô gái kia không giống bình thường, cô ấy là cô hai của tổng giám đốc ngân hàng nổi tiếng của Trung Quốc, nghe nói là con gái được cưng chiều nhất".
"Hình dáng của cô ấy như thế nào?". Nhiều người chờ mong rằng cô gái kia dù có gia cảnh tốt nhưng khuôn mặt lại xấu vô cùng.
Mọi người đều biết Đông Phương Thuật kết hôn đều phát ra tiếng thở dài, dù họ không cam lòng thì làm sao, người phụ nữ ấy điều kiện ưu tú như vậy không ai có thể theo kịp!
Liễu Duy Nhu cũng không nghĩ rằng, Đông Phương Thuật vốn không bao giờ liên hôn .
Cô thay đồng phục bắt đầu làm việc , bắt đầu làm từ trưa cho đến giờ tối, mặc dù vô cùng bận rộn, nhưng trái tim của cô lại trống rỗng.
Không biết cảm nhận của cô như thế nào?
Nhưng cô không thể nào tránh khỏi không suy nghĩ, cho dù không muốn, nhưng cô vẫn nghĩ, khi đi xe trên đường giống hệt như cái xác không hồn.
Cô bây giờ, linh hồn cùng cơ thể giống như tách rời nhau.
Cơ thể của cô giống như bản năng mà hoạt động, tan làm ở khách sạn, về nhà cùng mẹ và em trai cùng ăn tối, sau khi ăn xong, cùng mẹ xem phim Hàn, trước khi đi ngủ còn cùng em trai nói chuyện , sau đó tắm và lên giường ngủ.
Nhưng ngủ đến nửa đêm lại tỉnh giấc, đêm khuya yên tĩnh, linh hồn lúc này mới tỉnh lại.
Thì ra là cô đã yêu Đông Phương Thuật rồi.
Cho nên lòng của cô mới rối bời như vậy, giống như là không thể thở được.
Liễu Duy Nhu ngồi trên giường, tim đập liên hồi.
Kết quả như vậy có chút hoang đường, lại có chút bi thương?
Yêu người đàn ông dùng tiền mua cô, sau đó biết người mình yêu đi lấy vợ thì tan nát cõi lòng.
"A...". Cô cười khổ.
Nằm trên giường lúc đêm khuya yên tĩnh, cô cười như con ngốc.
Cô không thể ngừng cười, cười to, cười đến nỗi nước mắt chảy ra.
Đó không phải là nước mắt hạnh phúc mà là nước mắt đau lòng.
Cô phải rời xa Đông Phương Thuật.
Khi cô biết mình yêu anh, cô tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh anh...
Đã đến lúc vạch rõ giới hạn giữa hai người, thế giới của cô và anh hoàn toàn khác nhau, mà cô chỉ muốn trở về thế giới của mình mà thôi.Đông Phương Thuật hẹn Liễu Duy Nhu ăn cơm, địa điểm là một nơi yên tĩnh và cũng vô cùng bí ẩn đó là tiệm thức ăn của Nhật, có phòng ăn riêng cho từng khách.
Khi ăn được một nửa.
Liễu Duy Nhu nhận thấy là lúc mình nên nói ra.
"Anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Đông Phương Thuật buông đũa xuống, cau mày không hiểu mà hỏi.
"Không có". Sau đó anh hỏi ngược lại:" Em có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Liễu Duy Nhu tự cười khổ.
Cứ nghĩ rằng anh hẹn cô ăn cơm, là muốn nói cho cô chuyện anh sắp kết hôn, xem ra là tự cô cho rằng mình đúng, Đông Phương Thuật nghĩ chuyện anh kết hôn, chẳng có liên quan gì đến cô cả.
Liễu Duy Nhu lắc đầu:" Nếu anh đã không nói, vậy thì tôi nói vậy! Quan hệ của chúng ta... Khi anh kết hôn có phải nên chấm dứt?"
"Việc này không liên quan". Đông Phương Thuật không vui nói.
Anh không ngờ cô đã biết chuyện anh sắp kết hôn, dù sao tin tức lớn như vậy, hai tập đoàn lớn sẽ liên cưới thì toàn bộ Đài Loan không ai là không biết?
Mặc dù anh không nói ra nguyên nhân, nhưng anh tin rằng hôn ước của mình cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện của anh cùng Liễu Duy Nhu.
Nhưng nhìn nhận của anh lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô.
"Tại sao anh lại có thể ích kỷ như vậy?"
Mắt Liễu Duy Nhu đỏ lên mà lên án anh.
"Em muốn kết thúc?". . Mặt Đông Phương Thuật càng ngày càng lạnh lùng mà nói.
"Tôi không muốn làm người thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác". Dùng tiền bạc để giao địch đã làm cô không còn tôn nghiêm của mình, nhưng bây giờ lại còn mang tiếng xấu làm kẻ thứ ba.
"Nếu nói về thứ tự, cô ấy mới là người thứ ba, em không phải"
Liễu Duy Nhu thật muốn lấy cái chén trước mặt đập vào mặt anh.
Anh đang nói giỡn sao? Nhưng một chút buồn cười cũng không có.
Nếu như không yêu anh, có lẽ cô sẽ không để ý đến, nhưng vì yêu, cô sẽ cất giữ những lời này để lưu lại thành một kỷ niệm đẹp, cô không cần phá cuộc hôn nhân của anh, không thể để cho cô trở thành người thứ ba.
Với lại, sự tồn tại của cô khiến người phụ nữ khác phải đau khổ, cô không cần như vậy.
"Làm sao anh có thể.... Chẳng lẽ anh không cảm thấy có lỗi với vợ anh sao?"
"Vậy thì sao? Tôi đã nói rồi, tôi không phải người tốt"
Đông Phương Thuật mới không cần để ý đến tâm tình của Đồ yên, bọn họ sinh ra ở nơi danh gia vọng tộc cũng đã chuẩn bị tâm lý, hôn nhân đều là đồ cúng tế, vả lai Đồ Yên chắc chắn biết rõ, là người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt mà đã phải kết hôn thì không nên có quá nhiều mong đợi.
Liễu Duy Nhu quả thật không thể tin được.
"Anh tại sao phải xấu như vậy, nhưng tôi muốn làm người tốt, tôi không muốn làm người thứ phá tan cuộc hôn nhân của người khác". Có thể buông tha cho cô hay không, cô không cần phải ở trong tình huống thê thảm như vậy.
Đông Phương Thuật vô cùng không vui, anh chán ghét chuyện Liễu Duy Nhu muốn kết thúc, muốn rời đi.
Anh sẽ không buông cho cô đi.
"Tôi nói em không phải là kẻ thứ ba thì em không phải". Tại sao nhất định phải suy nghĩ như vậy
Nổi giận
Bây giờ Đông Phương Thuật không hề muốn ăn nữa.
"Dù sao tôi vẫn tính kết hôn, còn hiệp ước của chúng ta vẫn tiếp tục kéo dài"
Anh sẽ không buông cho cô đi.
Hai bàn tay cô khẽ nắm lại, rồi lại buông ra, nước mắt uất ức bắt đầu dâng lên.
"Đừng làm cho tôi hận anh...."
Đông Phương Thuật trợn tròn mắt, không muốn nhìn thấy nước mắt của cô
"Em muốn hận thì hận đi". Anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô đi.
Bữa cơm này, tan rã trong lúc không khí không vui.
Đông Phương Thuật lạnh lùng bỏ đi, để lại Liễu Duy Nhu khóc đỏ cả mắt.
Sau đó, hai người chẳng ai khá hơn
Tin tức Đông Phương Thuật cùng Đồ Yên sắp kết hôn được lan truyền rộng rãi, trong lòng Liễu Duy Nhu càng ngày càng trở nên khó chịu.
Có khả năng hai tập đoàn liên hợp làm chấn động mọi nơi, cho nên thời gian hai tập đoàn kết hợp trở thành tiêu điểm.
Vả lại bên cạnh cô lúc nào cũng có người thảo luận chuyện hôn sự này, trong khách sạn thì không nói, cô có thể tránh không nghe, nhưng trong nhà thì không thể, cô phải giả vờ, không muốn nghe cũng phải nghe và nói theo.
Giới báo chí đem thân thế của Đông Phương Thuật cùng Đồ Yên nói ra ,làm hai người trở nên vô cùng xứng đôi.
" Ông chủ nhỏ cuối cùng cũng muốn kết hôn, nghe nói đám cưới sẽ được tổ chức ở khách sạn Đông Phương, cái này là tin tức chấn động, bây giờ các giám đốc đều vô cùng bận rộn, thay ông chủ nhỏ chuẩn bị hôn lễ". Mẹ đã làm việc ở khách sạn Đông Phương lâu năm, cứ mở miệng là lại nói về hôn nhân của Đông Phương Thuật và Đồ Yên.
Liễu Duy Nhu cũng phối hợp mà cười theo.
Liễu Di lúc này mới chú ý đến sắc mặt của con gái không tốt lắm.
"Tiểu Nhu, còn làm sao vậy? Sao mặt lại trắng bệch như vậy?"
"Có sao mẹ? Có thể là con buồn ngủ". Liễu Duy Nhu vội vàng chối.
"Gần đây mệt lắm đúng không? Con vất vả rồi. Vừa đi học lại phải đi làm, Tiểu Nhu con cũng không cần đến khách sạn làm , con phải chuyên tâm học hành, dù sao bây giờ cơ thể của em con cũng đã bình phục rồi, ba con cũng không cách hai hay ba ngày là chạy về đòi tiền, chỉ cần chúng ta tiết kiện một chút , lương của mẹ cũng đủ trang trải". Liễu Duy vỗ vỗ tay con gái, đau lòng vô cùng.
"Mẹ, con không sao". Cô cũng muốn rời khỏi khách sạn Đông Phương, muốn rời khỏi nơi có Đông Phương Thuật, nhưng dù nói gì anh cũng không cho.
Bỏ cũng không được, lại càng không thể làm gì.
Cô không hiểu, vì sao anh lại không muốn cho cô đi
Liễu Duy Nhu thầm than, vẻ mặt u sầu lại hiện rõ trên khuôn mặt...
Nếu so sánh với Liễu Duy Nhu, Đông Phương Thuật cũng không vui vẻ chút nào.
Tính cách anh từ trước đến giờ đều ẩn giấu ở bên trong, cho dù đứng trước một quyết định quan trọng mà mặt cũng không đổi sắc , không để cho đối phương nhìn rõ, nhưng bây giờ chỉ một cô gái bé nhỏ mà làm cho anh không thể suy nghĩ.
Làm sao lại chú ý đến một người phụ nữ như vậy?
Là phụ nữ của anh, không phải là rất tốt hay sao?
Vậy mà kiên quyết muốn rời khỏi anh, muốn kết thúc ,a nh có thể buông tay sao? Tại sao cô không phát hiện anh đối xử với cô vô cùng khác với những người phụ nữ khác?
Không, cô chỉ muốn rời khỏi anh.... Anh làm sao có thể để cô đi.
Nhưng cô là người luôn luôn suy nghĩ cho người khác, cô vẫn cho rằng mình làm như vậy là có lỗi với vợ tươn g lai của anh....
Đông Phương Thuật quyết định không muốn suy nghĩ nữa, anh quyết định mình phải đối mặt với nó.
Cầm chìa khóa xe, anh lái xe thẳng đến nhà của Liễu Duy Nhu.
Lại thêm lần nữa , anh đến nhà cô vào đêm khuya, và cũng gọi cô xuống dưới.
Lần này thì mẹ và em trai đã ngủ rồi, cho nên cô không cần phải tìm lý do để nói dối nữa.
Lúc xuống lầu , nhìn thấy anh đang đứng ở cạnh xe đợi cô
"Lúc tôi đi qua có thấy công viên nhỏ, chúng ta cùng đi đến đó đi". Anh nói
Hai người người đi trước một người đi sau, làm cho bóng của hai người kéo dài rồi cùng tụ lại một chỗ.
Tay của cô vẫn để trong túi , cô vẫn im lặng bởi vì không biết phải nói cùng anh chuyện gì.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông mình yêu, trong lòng thực sự đau khổ.
Yêu một người lại phải rời khỏi anh, mà không thể nói ra mình yêu anh
Đi đến công viên nhỏ, Đông Phương Thuật cố tình đi chậm lại, để sóng vai với cô, cùng nhau đi dạo.
Từ khi anh hiểu chuyện, có lẽ đây là lần đầu tiên anh đi dạo.
Anh cũng từng nói với cô:" Đối với tôi hôn nhân chỉ là một món hàng có thể trao đổi, tìm một người phụ nữ có ích cho tập đoàn Đông Phương, mặc kệ cô ta tròn hay méo, tôi đều lấy cô ta".
Liễu Duy Nhu cũng biết những gia đình danh giá đều thích dùng phương pháp kết hôn để đạt tới mục đích trong công việc, nhưng khi nghe những lời lạnh lùng như vậy, cô thật sự không thể tin được.
"Cho nên em không cần phải thấy có lỗi với Đồ Yên, tôi và cô ấy cũng chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực thôi". Lời nói của anh nhẹ như gió thổi, chẳng lẽ anh không hề có chút tình cảm nào sao?
"Anh có thể chắc chắn, sau khi cưới hai người sẽ không vó tình cảm?"
"Không biết". Đông Phương Thuật lắc đầu
Chẳng lẽ anh lại là một người vô tình như vậy.
"Ahh không yêu Đồ Yên, người anh yêu là em".
Đúng vậy, anh thừa nhận.
Anh đã từng cho rằng Liễu Duy Nhu cũng giống như nhiều người phụ nữ khác, khi đã mất đi cảm giác mới mẻ thì sẽ mất đi hứng thú đối với cô, nhưng cô làm một người không hề phức tạp, luôn suy nghĩ cho người khác , còn cố chấp đến thật đáng yêu, từ lúc nào cô bỗng đi vào lòng của anh, để anh chìm vào cái gọi là --- tình yêu.
Bất ngờ được Đông Phương Thuật tỏ tình khiến sắc mặt của Liễu Duy Nhu trở nên biến đổi.
"Anh đừng có nói năng tùy tiện như vậy, đừng đem tình yêu ra đùa giỡn".
Là người coi hôn nhân là mục đích để có lợi, thì làm sao có thể hiểu được tình yêu, mà cô lại yêu một người đàn ông không biết yêu, nghĩ như vậy cô không khỏi đau lòng.
Lần đầu tiên trong đời tỏ tình, lại bị đối phương nói rằng mình đùa giỡn, chắc là ông trời đang trừng phạt anh vì ngày xưa anh đã coi thường tình yêu đây mà
"Anh nói thật, em cho rằng anh đối với mỗi người phụ nữ đều như vậy sao? Nếu mấy cô ấy muốn rời khỏi anh... Anh sẽ không hề níu kéo mà lập tức buông tay, không liên lạc nữa, nhưng anh muốn em ở lại bên anh, bởi vì anh không muốn cô bé ngốc nghếch luôn luôn tra tấn anh rời đi, nghĩ đến chuyện ấy, anh có cảm giác đau khổ giống như bị ai đó bóp cổ....". Đông Phương Thuật rất thành thật nói ra tất cả, nhưng lại thấy vẻ mặt của Liễu Duy Nhu thờ ơ.
Đông Phương Thuật nắm lấy hai tay cô, muốn lay cho cô tỉnh lại.
"Anh lớn như thế này nhưng chưa bao giờ mua kẹo mút, kẹo mút làm anh cảm thấy thật giống con nít, khi anh ở nước Pháp, anh thường giao phó cho trợ lý mua những loại kim cương và quần áo đắt tiền để tặng em cũng được, anh cần gì phải đến khu vui chơi, mua của người bán hàng rong kẹo mút hình tháp Paris... Chỉ vì anh nghĩ, anh biết em sẽ thích món quà này".
Không phải cô thờ ơ, mà là cô quá sợ hãi, nên không kịp phản ứng.
Anh không phải đùa giỡn, anh còn nói rõ mọi chuyện cho cô nghe, thì ra không phải là cô yêu đơn phương.
Liễu Duy Nhu quá vui mừng mà khóc.
"Tại sao em khóc?". Đông Phương Thuật tay chân luống cuống, thì ra biết anh yêu cô thì cô lại khổ sở như vậy.
"Cám ơn". Cô nói cám ơn với anh:" Cám ơn anh cũng yêu em". Như vậy là đủ rồi.
Cô cũng không hy vọng rằng một hợp đồng, giao dịch bằng tiền lại có một kết quả tốt đẹp.
Trời. Đông Phương Thuật xác định mình không có nghe lầm.
Anh ôm chặt cô vào lòng:" nếu yêu anh thì đừng bao giờ nói muốn rời khỏi anh". Tảng đá lớn ở ngực cuối cùng cũng đã tan mất.
"Không......" . Liễu Duy Nhu lắc đầu đẩy anh ra:" Em vẫn sẽ đi".
"Tại sao?".
"Bởi vì anh sẽ lấy người khác".
Đông Phương Thuật cho rằng hai điều này không liên quan, tình yêu là tình yêu còn hôn nhân là hôn nhân.
Liễu Duy Nhu hiểu anh nghĩ gì, cái lý của anh là tình yêu cùng hôn nhân không có liên quan.
"Ý của em là... Muốn anh không lấy Đồ Yên mà lấy em?".
Ồ, chủ ý này thật hay, khi Đông Phương Thuật nói ra những lời này thì giống như có một tia chớp bỗng nhiên lóe sáng trong đầu anh.
Như vậy sau này đến nhà gặp cô cũng không cần phải lén lút, mỗi sáng có thể thấy cô tỉnh giấc trong lòng anh.... Những thứ này thật đáng giá rồi.
"Không, em sẽ không lấy anh, em không phải là người yêu lý tưởng của anh, vì tập đoàn anh nên cưới Đồ Yên".
Thật ra thì như vậy cũng không cần thiết... Về chuyện kết hôn cùng Đồ Yên thì cũng có chút lợi đối với tập đoàn, chỉ là thêm tí chút thôi, tập đoàn Đông Phương dưới sự chỉ đạo của anh cũng đã có bao nhiêu thành tựu, nếu tập đoàn nói muốn tiến ra thị trường Châu Âu và Moscow thì chắc chắn có rất nhiều ngân hàng nguyện ý giúp đỡ,mà những ngân hàng đó cũng không kém Đại Trung Hoa là bao.
Đông Phương Thuật bắt đầu suy nghĩ.
Có được sự ủng hộ của ngân hàng Đại Trung Hoa và mỗi ngày có thể nhìn thấy vẻ mặt tỉnh ngủ đáng yêu của cô,,,.... Bắt đầu làm cuộc so sánh, tất nhiên vế sau sẽ tốt hơn.
Nhưng Tiểu Nhu không muốn lấy anh?
Đông Phương Thuật nhíu lông mày, lần nữa ôm cô vào lòng.
Anh muốn lấy ai không cần em nhắc , em chỉ cần ngoan ngoãn nghe anh là được, biết chưa? Sau đó không được phép, tuyệt đối không cho phép em rời khỏi anh...". Anh nói như vậy khiến cô cười to
Anh như vậy, vẫn giống người đàn ông trước kia, vậy thì cứ để anh nói.
Liễu Duy Nhu rất hạnh phúc ở trong ngực anh, hai người đã hiểu tấm lòng của nhau nên vô cùng hạnh phúc cùng ngọt ngào , cứ như vậy mà ôm nhau thật lâu.
Trong mắt hai người chỉ có đối phương, mà không hề phát hiện trong bụi có, có một đám chó săn( nguyên văn: cẩu tử) , đang chụp hình hai người họ.