Hình ảnh Đông Phương Thuật và Liễu Duy Nhu thân mật ở công viên rất nhanh được lên báo.
Tựa đề trên báo vô cùng kích thích là......
Hiện trường Giám đốc tập đoàn Đông Phương Đông Phương Thuật vụng trộm yêu đương.
Sắp cùng vợ tiến vào lễ đường, là còn gái của tổng giám đốc ngân hàng Đại Trung Hoa, chẳng lẽ hai người bằng mặt nhưng không bằng lòng mà phải lấy nhau.
Bài báo này viết công khai, lại giống như dấy lên ngọn lửa lớn, cho dù làm cách nào cũng không thể dập tắt.
Mà ngọn lửa này tất nhiên là cháy đến tập đoàn Đông Phương cùng ngân hàng Đại Trung Hoa và hai vị phụ huynh, mà hai người lại là bạn tốt lâu năm, vốn cho rằng hai người trở thành thông gia là chuyện vô cùng vui, nhưng bây giờ lại bắt được cùng người phụ nữ khác yêu đương, như vậy giống như quăng một cái tát vào mặt tổng giám đốc ngân hàng Đại Trung Hoa, khiến ông ta mất hết mặt mũi, chưa kể còn là đứa con gái mà ông ta thương yêu nhất.
Tổng giám đốc Đồ cùng bạn tốt là tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương trước khi bàn bạc, đã trực tiếp mắng con rể tương lai,tính tình nóng nảy, còn trực tiếp nói ngoan độc rằng, coi như hôn sự này chưa từng đề cập qua, còn nói tập đoàn Đông Phương từ nay về sau sẽ bị ngân hàng của họ không bao giờ chấp nhận cho vay.
Chú rể vụng trộm yêu đương đã đủ kích thích, nay bố vợ tương lai còn nóng giận nói ra những lời như vậy, toàn bộ mọi chuyện càng trở nên rối loạn.
Đông Phương Thuật cùng Đồ Yên, hai vị đương sự này tất nhiên được giới báo chí truyền thông chú ý tới, nhưng bọn họ là người có thân thế cao quý, đi đâu đều có lái xe cùng bảo vệ, cho nên phóng viên muốn phỏng vấn họ đúng là rất khó.
Nhưng còn một nhân vật cũng quan trọng không kém --- thì phải nói đến người yêu đương vụng trộm cùng tổng giám đốc Đông Phương Thuật, người này là ai, đến bây giờ mọi người vẫn chưa biết rõ.
Sau khi bài báo được đăng lên, Liễu Duy Nhu vô cùng lo sợ, cô rất sợ phóng viên sẽ điều tra ra thân phận của cô, lúc đó giao địch hợp đồng của cô cùng Đông Phương Thuật bị vạch trần, nếu như để mẹ biết được, cô sẽ phải giải thích như thế nào?
Bây giờ điều an ủi duy nhất của cô chính là, mỗi đêm Đông Phương Thuật đều gọi điện thoại đến, chỉ cần bây giờ anh ra khỏi cửa sẽ bị phóng viên theo dõi, cho nên anh cùng Liễu Duy Nhu hoàn toàn không thể gặp mặt, chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.
"Đừng lo lắng, dù sao thì anh cũng sớm giải trừ hôn ước, mọi chuyện xảy ra cũng chỉ là chất xúc tác để mọi chuyện có thể diễn ra nhanh chóng thôi"
Tập đoàn Đông Phương không có ngân hàng Đại Trung Hoa giúp đỡ cũng không sao, còn nhiều ngân hàng khác muốn hợp tác cùng anh, điều này anh không hề sợ.
Chuyện khó ở đây chính là giao tình của ba cùng tổng giám đốc Đồ, nhưng anh không muốn nói chuyện này với cô, sợ cô lại lo lắng thêm.
Anh chỉ ước bây giờ mình có thêm một đôi cánh để bay đến bên cạnh mà an ủi cô... . Thì ra đây chính là mùi vị của tình yêu, muốn bảo vệ người mình yêu, không để cho cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào.
Tiếc rằng Đông Phương Thuật không phải là siêu nhân, cuối cùng cũng không thể bay đến cạnh Liễu Duy Nhu, và còn, giới báo chí tương đối là thần thông quảng đại( mọi chuyện có thể biết hết)
Phóng viên giống như chó săn, gắt gao vây quanh bốn phía nhà cô, hại cô không thể ra ngoài, cũng không thể đi đến trường học, chuyện này mẹ cùng em trai cũng bị vạ lây.
Họ ở nhà cùng Liễu Duy Nhu, Liễu Di bà chưa bao giờ mắng con gái khi còn từ nhỏ đến giờ nhưng cũng phải nghiêm mặt, không thể tin rằng con gái mình lại là người phá tan hạnh phúc gia đình của người khác.
"Tiểu Nhu,mẹ không thể tin được, là phóng viên chụp lầm người phải không con? Ảnh này chụp lúc tối như mực, không thể thấy được rõ ràng, có lẽ hình dáng giống con, nhưng không phải là con,...."
Hai con mắt của Liễu Duy Nhu sớm đã khóc sưng lên, giấy làm sao có thể gói được lửa, cho nên cô lựa chọn mình nói thật với mẹ.
"Mẹ, con xin lỗi...."
Con gái xin lỗi cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận.
Bà quả thật không thể tin được, con gái luôn luôn ngoan hiền từ nhỏ đến giờ làm sao có thể.... Liễu Di khổ sở không nói được lời nào, bà ngồi ngẩn người trên ghế sofa, cả người run rẩy.
"Mẹ, tạm thời mẹ đừng nổi giận". Liễu Duy Hiền nhanh chóng rót cho mẹ ly nước, muốn mẹ ổn định cảm xúc:" Mẹ có muốn nghe chị giải thích không ạ, theo như tính cách của chị, chị ấy sẽ không bao giờ làm kẻ thứ phá hoại cuộc hôn nhân của người khác".
Liễu Duy Nhu quỳ xuống trước mặt mẹ, thừa nhận mọi chuyện.
Cô nói ra giao dịch tiền của mình cùng Đông Phương Thuật, cô lấy mười triệu bán đi bản thân của mình cho Đông Phương Thuật.
Mười triệu? Con gái lấy số tiền lớn như vậy làm gì? Liễu Di nhớ tới vài ngày trước có thể dễ dàng giải quyết vấn đề khó khăn, lúc đó bà còn nghĩ rằng ôn trời thương xót cho mẹ con bà nên mới giơ tay giúp đỡ...
Trời ơi! Bà đau lòng nhìn về phía con gái.
"Tiểu Nhu, là mẹ vô dụng, mẹ để con....". Bà xúc động trách móc bản thân mình, là bà vô dụng nên để con gái phải bán thân của mình.
"Mẹ, con xin lỗi. Con khiến mẹ thất vọng rồi...."
Liễu Duy Nhu không nói với chuyện cô cùng Đông Phương Thuật yêu nhau thật lòng, bởi vì bây giờ mọi chuyện đều chưa rõ, cô chỉ mong rằng Đông Phương Thuật có thể thuận lợi giải quyết mọi chuyện, đến lúc đó hai người có thể thừa nhận với mọi người rằng, họ yêu nhau,
Nhưng mà Liễu Duy Nhu cô sai lầm rồi.
Cách một ngày, Tổng giám đốc của tập đoàn Đông Phương, cũng chính là ba của Đông Phương Thuật,tự mình ra quyết định.....
Đông Phương Thuật bị tước bỏ chức vị tổng giám đốc, chuyển vị trí xuống giám đốc tại khách sạn Đông Phương ở Thượng Hải, quyết định được thi hành ngay lập tức.
Nói cách khác Đông Phương Thuật bị cưỡng ép phải rời khỏi Đài Loan ngay lập tức.
Có nhà báo nói, đây là do tổng giám đốc khách sạn Đông Phương trừng phạt con mình vụng trộm yêu đương, nhưng cũng có nhà báo cho rằng, tổng giám đốc Đông Phương muốn con mình rời khỏi nơi thị phi này.
Cho dù như thế nào, hôn sự của Đông Phương Thuật cùng Đồ Yên chính sự phá bỏ.
Mà ngày Đông Phương Thuật rời khỏi Đài Loan , Liễu Duy Nhu cũng không thể liên lạc được với Đông Phương Thuật.
Như vậy kết cục của Liễu Duy Nhu vô cùng xấu, đó cũng là cái kết vô cùng tệ
Hôn ước của Đông Phương Thuật cùng Đồ Yên vì cô mà kết thúc, mà anh lại còn bị bắt rời khỏi Đài Loan, chắc chắn ba anh vô cùng giận dữ.
Liễu Duy Nhu tự trách bản thân mình, cho rằng mọi chuyện đều là do cô mà ra, nếu lúc trước cô kiên trì, rời khỏi anh, có lẽ mọi chuyện sẽ không đếm mức đường này.
Không còn tin tức gì của Đông Phương Thuật, Liễu Duy Nhu như mất đi linh hồn, trong phút chốc không biết nên phải làm gì tiếp theo?
Bây giờ, trường học cũng không thể đi, vì vậy cô đành phải nghỉ học.
Vì cô mà mẹ cũng không thể đến khách sạn làm việc, mọi nhân viên trong khách sạn đều biết rõ thân phận của cô cùng mẹ, nếu mẹ còn ở đó làm việc khó tránh khỏi bị những người khác dòm ngó.
Mà trong lúc này, một tin tức lại đến không biết là may mắn hay là thảm họa đây, ba của cô vì uống rượu say lại vượt đèn đỏ nên bị xe cán chết.
Liên tục chịu nhiều đả kích to lớn, khiến cô mỗi ngày sống như một cái xác không hồn, vô cùng đau khổ.
Liễu Di không đành lòng nhìn con gái mình ở lại Đài Loan bị người ta chỉ trỏ, cuộc sống lại tràn ngập đau khổ, sau khi xử lý hậu sự của chồng, bà quyết định dẫn hai đứa con về nhà mẹ đẻ ở vùng núi hẻo lánh.
Ở đó, bọn họ sẽ bắt đầu lại từ đầu.
"Dư Kiện, đủ rồi, bây giờ đừng có đi theo sau tớ nữa, nếu còn đi theo thì nên đổi tên thành kẻ theo đuôi luôn đi". Đông Phương Thuật vô cùng tức giận.
Một tháng!
Anh rời khỏi Đài Loan cũng đã tháng, cũng đã tháng anh không liên lạc với Tiểu Nhu, anh đang rất lo lắng, vô cùng lo lắng.
Nhưng vấn đề ở đây là anh bị Dư Kiện theo sát, thậm chí ba anh còn ra lệnh anh không được phép liên lạc với ai ở Đài Loan.
Đông Phương Thuật có cảm giác mình là kẻ gãy tay gãy chân vô dụng, lo lắng cho người mình yêu nhưng lại không thể làm được gì..
Anh đã lớn đến chừng này nhưng chưa bao giờ bó tay như vậy.....
Người từ trước đến giờ kiêu ngạo như anh mà phải năn nỉ Dư Kiện, năn nỉ cậu ta liên lạc với Liễu Duy Nhu, ít nhất anh cũng phải biết xem cô bây giờ như thế nào rồi.
Nhưng cũng bị từ chối.
"Tớ không muốn làm người theo đuôi, nhưng lần này Tổng giám đốc ra lệnh tương đối nghiêm khắc, bất luận kẻ nào làm trái sẽ" giết chết không tha". Dư Kiện cũng chỉ có thể bất đắc dĩ làm trái lời bạn tốt mà thôi.
"Ba tớ sẽ không giết cậu, cùng lắm thì ông chỉ giáo huấn cậu chút thôi".
"Chưa chắc nha, lúc này Tổng giám đốc thật sự rất tức giận đó".
Haizz Đông Phương Thuật vò đầu hỗn độn.
Anh vẫn cho rằng phản ứng của ba khi anh hủy hôn với Đồ Yên sẽ hơi tức một chút.
Ba mẹ là yêu nhau mới lấy nhau, cho nên bọn họ không bao giờ muốn anh phải hy sinh hôn nhân của mình vì lợi ích kinh doanh, anh cho rằng ba sẽ hiểu, sẽ vui mừng vì trước hôn lễ anh tìm được người phụ nữ mình yêu, nhưng không ngờ, ba lại xử lý chuyện này như vậy.
Không chỉ đem anh đến Thượng Hải, còn ra lệnh cho những người xung quanh không được giúp anh liên lạc với bên Đài Loan.
"Dư Kiện, bình thường tớ không hề bạc đãi cậu". Uy hiếp không được, Đông Phương Thuật không thể làm gì khác hơn là lấy tình cảm ra để được sự ủng hộ.
"Chính xác là không". Dư Kiện đồng ý.
"Trước đây chúng ta là bạn học tốt, tốt nghiệp xong tớ về nước và mời cậu vào khách sạn Đông Phương làm trợ lý cho tớ".
Dư Kiện gật đầu đồng ý:" Cậu cũng không làm sai gì, nhưng tớ đồng ý với lời tổng giám đốc nói".
Tổng giám đốc quyết định cắt chức con trai và điều đến Thượng Hải, khi ấy ông đã đến tìm anh để nói chuyện, nói rõ tại sao ông lại phải làm như vậy, dụng tâm của ông ấy chỉ muốn dạy dỗ Đông Phương Thuật một chút , và muốn anh phải nhớ cho kỹ chuyện này.
"Tớ không yêu cầu cậu thôi theo đuôi, chỉ muốn cậu cho tớ liên lạc với Tiểu Nhu, chỉ cần gọi cuộc điện thoại thôi".
Dư Kiện ho nhẹ:" Thật ra cậu cũng không cần xin tớ, sáng hôm nay tổng giám đốc nhận được một lá thư Tiểu Nhu gửi cho cậu, tổng giám đốc muốn tớ đưa cho cậu".
"Mau đưa tớ". Vừa nghe được có thư của Liễu Duy Nhu, tinh thần anh phấn chấn lên hẳn, anh muốn Dư Kiện nhanh đưa thư cho anh.
Dư Kiện lấy từ trong túi ra một bức thư, nội dung anh cũng đã xem rồi. Haiz! Thật ra thì Tổng giám đốc chỉ muốn cho con mình bài học, không ngờ sự tình lại có chiều hướng phức tạp, xem ra con đường tình cảm của Đông Phương Thuật không hề thuận lợi rồi đây.
Đông Phương Thuật giật lấy, vội vàng mở ra xem....
Tổng giám đốc Đông Phương, chào ngài...
Tôi là Liễu Duy Nhu, có lẽ ngài không biết tôi... Tôi chính là người phụ nữ xấu xa mà báo chí đã viết cũng chính là người xen vào phá hỏng cuộc hôn nhân của con trai ngài. Tôi thật sự vô cùng xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi,, là tôi ham vinh hoa phú quý, mơ mộng mình có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, mới có thể bám lấy Đông Phương Thuật mà không buông tha. Đêm đó là do tôi cố tình báo cho phóng viên đến, mục đích là muốn phá hỏng hôn sự của anh ấy cùng với Đồ Yên, con của ngài không hề có lỗi, xin ngài đừng hiểu lầm anh ấy, cũng kính xin ngài khôi phục chức vị cho anh ấy, để anh ấy có thể dốc sức quản lý khách sạn Đông Phương, tôi cam kết, từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện, tôi sẽ rời xa Đài Bắc, từ đó sẽ biến mất khỏi thế giới của Đông Phương Thuật.
Đông Phương Thuật không thể tin nội dung trong bức thư.
"Đây là do cậu tự làm?". Anh không tin mà trợn mắt hỏi Dư Kiện.
Dư Kiện cảm thấy người đàn ông khi yêu thật khác thường, tại sao lại không giải thích hợp lý, bình thường thì vô cùng khôn khéo với mọi người, nhưng chỉ cần gặp phải người phụ nữ mình yêu thì mọi lý trí sẽ mất hết.
"Làm sao tớ có thể làm ra thư Liễu Duy Nhu viết được"
"Bởi vì muốn tớ rời khỏi cô ấy". Đây chính là quỷ kế của ba cùng Dư Kiện.... Anh cho là vậy.
"Chúng tôi không cần ép buộc, cô Liễu đã chủ động rời đi"
"Không thể nào".
"Tớ đã tìm người điều tra rồi, cô Liễu tạm thời nghỉ học, phòng trọ thuê cũng lấy phòng, khách sạn Đông Phương sa thải mẹ của cô ấy, ngay cả em trai cũng chuyển trường rồi".. Nói cách khác, cả nhà họ đã rời khỏi Đài bắc.
Đông Phương Thuật không muốn tin vào chuyện này, tâm trạng vô cùng kích động.
"Ba của cô Liễu nửa tháng trước đã mât, hơn nữa lúc ấy cô Liễu cũng rơi vào trạng thái khó khăn không nhà không cửa, tôi cũng nghĩ vì lí do vậy mà bọn họ mới rời khỏi Đài Bắc".
Nghe được bốn chữ"không nhà không cửa" , từng từ giống như cái dao bén nhọn trực tiếp cắt sâu vào lòng anh, máu chảy đầm đìa.
Là anh, khiến Tiểu Nhu rơi vào hoàn cảnh như vậy, anh nói sẽ làm hậu phương vững chắc cho cô, nhưng anh chưa có làm chuyện gì cả, còn bức cô phải viết một bức thư nhận sai tất cả về mình, để bảo vệ anh.
"Ngay bây giờ, tôi muốn về Đài Loan". Đông Phương Thuật tháo cà vạt, dù có chuyện gì xảy ra anh cũng phải về Đài Loan.
Dư Kiện cũng không có nói gì.
Nên cho cậu ấy trở về, tổng giám đốc cũng nói như vậy.
Nhưng về Đài Loan thì có thể làm gì đây? Người yêu đã sớm đi rồi....
Nửa năm sau. Tại Tân Trúc, huyện Thạc Hương.
"Các bạn nhỏ, chú ý về phía cô giáo". Liễu Duy Nhu nói to, vỗ tay muốn các bạn nhỏ chú ý về phía mình:" Tờ giấy thông báo này khi các em mang về nhớ nói ba mẹ ký tên, chậm nhất là ngày mai phải nộp cho cô giáo , có biết không?"
"Dạ biết". Giọng nói của các bạn nhỏ vang đến tận mây xanh, đúng là những người bạn nhỏ của những người miền quê.
Liễu Duy Nhu chào bọn trẻ, đưa chúng ra khỏi trường.
Nhìn những nụ cười ngây thơ của bọn trẻ. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô rời khỏi Đài Bắc là đúng, Liễu Duy Nhu vừa thở dài vừa cười.
Nửa năm trước cô mang theo trái tim vỡ nát cùng mẹ và em trai trở về nhà bà ngoại.
Lúc mới đến tâm trạng của cô vô cùng buồn bã, nhưng nhờ có sự động viên và chăm sóc của gia đình mới tốt hơn, khi cô trở lại như trước, cô tự nói với lòng, thời kỳ đau khổ đã qua rồi, từ đó cô bắt đầu cuộc sống vui vẻ như trước.
Vì vậy, cô đem người đàn ông mình yêu chôn tận sâu trong đáy lòng, để cho tình yêu của cô vĩnh viễn không nhìn thấy chút ánh sáng.
Cô ở trong núi đã tìm được một công việc đó là cô giáo dạy học, ở nơi miền núi khó khăn này, bình thường cô giáo phải làm rất nhiều việc, cho nên cô rất bận, bận đến mức không có thời gian suy nghĩ lung tung.
Như vậy cũng tốt.
Trong núi không có bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài, như vậy cô cũng không biết bất kỳ tin tức nào về Đông Phương Thuật, như vậy tốt hơn.
Trong cuộc sống của cô đã không còn có anh.
Bọn họ là người của hai thế giới, là do trong phút chốc nhất thời giao nhau ở một điểm mà thôi.
"Tiểu Nhu, có khách tìm em đang đứng ở sân thể dục". Ba Nhã nói, là hiệu trưởng trường tiểu học của cô, là người dân bản xứ chính gốc năm nay đã tuổi rồi.
Ở nơi này người dân thường có thói quen nói lớn, vì vậy lời Ba Nhã vừa nói đã truyền đi khắp nơi, cả sân thể dục đều có thể nghe được.
"Là một anh chàng đẹp trai, anh ghen tỵ, Tiểu Nhu, cô đừng có vì tình mà rời đi đó". Là người đã kết hôn, nhưng Ba Nhã giống như người anh trai quan tâm đến cô, nhưng là người rất thích đùa giỡn.
Liễu Duy Nhu cười nhìn anh:" Được được được, em nhất định sẽ lấy anh, anh yên tâm". Cô cùng vợ của Ba Nhã là bạn tốt, bọn họ đã quen dùng chuyện này để đùa.
Liễu Duy Nhu rời phòng học đi đến sân thể dục, trong lòng nghĩ chắc là Tiểu Hiền đến tìm cô, bây giờ Tiểu Hiền đã chuyển trường đến trường trung học Tân Trúc, chỉ có ngày nghỉ mới có thể về nhà.
Nhưng cũng có thể không phải Tiểu Hiền, bời vì Tiểu Hiền tuyệt đối không chạy xe đến trường tìm cô.
Đó là bóng hình cao ngạo, là người đã từng rất quen thuộc với cô
Cô không thể tin được, bước chân dừng lại , cách anh mấy bước.
Là Đông Phương Thuật!
Anh đang trợn mắt nhìn cô , vô cùng hung dữ.
Trong lòng cô rất hỗn loạn, muốn xoay người chạy trốn.
Nhưng suy nghĩ của cô bị Đông Phương Thuật nhìn thấu.
"Em dám trốn thử xem, nếu em dám thoát khỏi anh lần nữa, anh tuyệt đối sẽ đi tìm em, sau đó sẽ đánh vào cái mông nhỏ của em"
Thật ra bây giờ anh cũng rất muốn làm vậy.
"Cái người đàn ông mà em muốn lấy là ai? Là bạn trai mới của em? Các người đã bàn bạc hôn nhân rồi hả?"
Chắc chắn Đông Phương Thuật nghe được lời nói đùa của hai người lúc nãy.
Liễu Duy Nhu thật không biết nên giải thích với anh như thế nào đây? Hay là nên hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Cô còn chưa hỏi, Đông Phương Thuật đã bá đạo mà đem cô ôm vào lòng.
"Anh không cho, em nhanh cùng anh ta chia tay, cả cuộc đời này em chỉ có thể lấy anh mà thôi"
Đông Phương Thuật giận dỗi nói lớn.
Nửa năm trước khi anh từ Thượng Hải trở về Đài Loan, không thể tìm ra tung tích của cô, khiến anh đau lòng muốn chết, cũng lúc đó ba nói cho anh biết rõ nguyên nhân tại sao ba lại giáng chức anh điều đến Thượng Hải.
Thật ra thì ba anh cho rằng, bạn tốt làm sao có thể bằng được con trai, hôn ước hủy bỏ liền hủy bỏ, hai tập đoàn trở mặt, tập đoàn Đông Phương có sự ủng hộ của ngân hàng Đại Trung Hoa hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là con trai rốt cuộc cũng thừa nhận tình cảm và tìm được người mình yêu.
Ban đầu anh thẳng thắn nói cho ba mình biết, lúc đầu anh dùng tiền bạc ép Liễu Duy Nhu ở lại cạnh anh mặc anh làm gì thì làm, thâm chí khi anh phát hiện mình yêu Liễu Duy Nhu cũng vẫn muốn duy trì hôn ước cùng với Đồ Yên.
Ông rất bực mình, hành vi này khiến ông rất giận, ba anh giả bộ trừng phạt mà đem cắt chức anh điều đến Thượng Hải, cũng là muốn đem anh cách ly với Đài Loan để từ từ suy nghĩ lại, đừng đem tình cảm coi thường.
Chỉ là ba anh không ngờ, sẽ bức Liễu Duy Nhu rời khỏi Đài Bắc.
Sau đó, ba anh muốn anh trở lai vị trí Tổng giám đốc, nhưng anh vẫn kiên trì trở lại Thượng Hải làm việc.
Trong thời gian này, anh vẫn tìm nhiều mối quan hệ để tìm kiếm tung tích của cô, cho đến ngày trước mới có thể tìm ra tung tích của cô, anh lập tức từ Thượng Hải về Đài Loan, lai từ Đài Bắc đi đến nơi núi rừng này.
Kết quả.... Anh lại nghe được cô nói cô muốn lấy người khác!
Chuyện này làm sao anh có thể chấp nhận được?
"Tại sao còn tới tìm em?". Cô ở trong ngực anh nhẹ nhàng mở miệng.
Cô thật không thể tưởng tượng, cô luôn cho rằng tình yêu của mình đã chôn sâu trong lòng, nhưng vừa mới gặp anh đã không thể kìm nén được, lập tức giơ tay đầu hàng, trong tíc tắc trào ra.
"Em cứ như vậy mà bỏ anh, còn nói cái gì mình là người phụ nữ xấu, anh tất nhiên phải đi tìm em, để mắng em, làm sao em có thể nói anh thích một người phụ nữ xấu? Quá đáng nha". Đông Phương Thuật siết chặt cô, coi như là trừng phạt cô đi.
"Em đương nhiên là người phụ nữ xấu, hại anh không thể kết hôn, còn bị cắt chức và điều đến Thượng Hải".
"Em không phải là người phụ nữ xấu, anh muốn cảm ơn em, cảm ơn em đã không để anh kết hôn, còn về chuyện cắt chức đến Thượng Hải, haizz.....". Đông Phương Thuật nói lại chuyện ba muốn anh biết rõ cái gì gọi là tình yêu nói cho cô nghe.
"Ba anh làm hại người phụ nữ anh yêu phải bỏ đi, còn bí mật lén tìm những phóng viên nghe ngóng..... Không đúng, em đừng có đổi chủ đề, người đàn ông kia là ai?". Đông Phương Thuật phát hiện ra rằng anh thật sự rất nhỏ nhen.
Liễu Duy Nhu nhanh chóng nói về gia cảnh của Ba Nhã nói cho anh nghe, bao gồm chuyện anh ấy đã lấy vợ và đã có đứa con nhỏ.
"Có bốn đứa con còn muốn lấy em?". Đông Phương Thuật nói to, hai mắt giống như sắp phát lửa.
"Anh ấy chỉ nói đùa, anh ấy không hề muốn cưới em, em cũng không cưới anh ấy, vì vợ anh ấy vô cùng xinh đẹp và nổi tiếng ở đây".
"Vậy thì sao?". Đông Phương Thuật hừ lạnh.
"Trong mắt anh vợ của anh là người phụ nữ đẹp nhất thế giới".
"Vợ anh? Anh kết hôn rồi?". Liễu Duy Nhu sợ hãi muốn thoát khỏi anh.
"Còn chưa có, chỉ cần anh đem em trở lại Đài Loan thì sẽ có vợ rồi". Đông Phương Thuật khẽ chạm vào môi cô, ừ... Mùi vị lâu ngày này thật đúng là quá tốt đẹp.
"Em có đồng ý không?". Ừ, nếm thêm một chút nữa, quả thật rất ngọt
Liễu Duy Nhu mở miệng chào đón anh tiến vào.
"Em còn có thể lựa chọn sao?"
Dĩ nhiên là không, vợ trẻ con của anh, đây là giao dịch chúng ta đã đặt ra từ đầu,một chút quyền lợi em cũng không có".
Liễu Duy Nhu khẽ nở nụ cười.
Cô cũng không muốn nói gì lúc này.
Khi có tình cảm, xin hãy thẳng thắn với chính mình, như vậy mới có thể gặp được may mắn.