Một giây, hai giây, sau mười mấy giây trôi qua, Lê Nhất Ninh vừa định thu cái chân đá ra của mình về thì bị người ta nắm chặt lấy.
Cô ngừng lại, hoảng hốt xoay đầu nhìn về phía Hoäc Thâm.
Hoäc Thâm giống như lại quay trở về đêm đầu tiên đó, con ngươi sâu kín đang nhìn mình, hơi thở bức người.
Anh từ từ áp sát Lê Nhất Ninh, tay còn nắm cái chân đang vùng vẫy của cô, khàn giọng nói: “Không muốn ngủ?”
Không biết vì sao, Lê Nhất Ninh đột nhiên nghe được tín hiệu nguy hiểm nào đó từ trong câu nói đó của anh.
Cô sững người, vùng vẫy kéo chăn quấn trở lại người mình, từ xấu hổ biến thành nổi giận nói: “Ai không muốn ngủ chứ, ngay cả trở người cũng không được sao.”
Hoäc Thâm cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói rằng em đang ra ám hiệu cho tôi.”
Lê Nhất Ninh nghẹn.
Cô vỗ cái má nóng bừng của mình, đùng đùng nổi giận: “Ai ra ám hiệu cho anh chứ, tôi có ra ám hiệu cho ai cũng không ra ám hiệu cho anh.”
“Em nói gì?” Giọng nói nguy hiểm lần nữa vang ở bên tai. Cơ thể Lê Nhất Ninh cứng đờ, tự cảm giác được bản thân nói sai rồi. Nhưng lúc này cô sao có thể nhận thua chứ, nếu nhận thua thì cô không phải là Lê to gan nữa.
Cô già mồm át lẽ phải phản bác: “Nói gì là nói gì, bản thân anh nghe không rõ còn trách tôi sao.”Giây tiếp theo, Lê Nhất Ninh đã đổi vị trí rồi.
Nhìn người đàn ông đang nằm ở phía trên mình, cô hoảng hốt chốc lát.
“Hoắc Thâm!”
Gò má Lê Nhất Ninh đỏ bừng, nhìn anh khó mà tin được: “Anh muốn làm cái gì?”
Cô che ngực mình một cách vô thức.
Hoäc Thâm ngừng chốc lát, ánh mắt quét người cô từ trên xuống dưới, khẽ giọng nhắc nhở: “Lê Nhất Ninh, em đừng quên chúng ta có quan hệ gì.”
Lê Nhất Ninh ngớ ra.
Cô cứ như vậy nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, bỗng thất thần.
Đúng ha. Bọn họ có quan hệ gì, cô hưởng thụ những vật chất Hoắc Thâm cung cấp nhưng lại quên bản thân thật ra còn có một
nghĩa vụ khác.
Cô và Hoäc Thâm là quan hệ vợ chồng, cho dù không có tình cảm thì vẫn là vợ chồng như cũ.
Nếu hôm nay Hoäc Thâm thật sự muốn làm gì cô, hình như Lê Nhất Ninh cô cũng không thể phản kháng, cho dù có phản kháng cũng vô dụng.
Anh có làm gì mình thì cũng hợp lý hợp pháp cả.
Nghĩ như vậy, ánh sáng trong mắt Lê Nhất Ninh hình như. ầm đạm đi, giống như có một loại suy nghĩ để mặc người xâu xé.
Nhưng chỉ vụt lướt qua rồi cô trở lại khí thế cô nên có.
“Tôi không có quên.”
Lê Nhất Ninh ngước mắt nhìn anh: “Nhưng mà.......”
Đối diện với đôi mắt có thể thấu rõ lòng người đó của Hoäc Thâm, cô cố gẳng đè ép nỗi căng thẳng trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Có nên thực hiện tuần tự từng bước không?”
“Anh xem anh có một năm không về rồi, chẳng lẽ anh về là muốn trải qua sinh hoạt vợ chồng sao?” Cô nói mà bản thân còn cảm thấy ngại ngùng nữa là: “Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.”
Hoắc Thâm:
Nói thật, Hoäc Thâm không phải loại đàn ông t*ng trùng xông lên não, thậm chí nhu cầu về phương diện này đối với anh không hề cao, bãng không cũng không đến mức nhiều năm như vậy mà chẳng có lấy một người bạn gái.
Còn như đối với Lê Nhất Ninh, trước kia không có hứng thú, bây giờ......
Nếu không phải vừa rồi Lê Nhất Ninh vượt giới hạn, Hoắc Thâm anh cũng không làm vậy với cô.
Nhưng bây giờ nghe cô nói thế giống như bản thân rất muốn vậy.
Anh có chút muốn cười.
Nhân lúc Hoäc Thâm thất thần, Lê Nhất Ninh đẩy người này ra lăn trở lại mép giường của mình, quấn mình trở nên chặt chế rồi bỏ lại một câu: “Tôi ngủ đây.”
Hoäc Thâm: “.
Nhìn cơ thể cứng nhắc xoay lưng lại với mình, cơn mệt mỏi đó của anh triệt để bốc hơi rồi.
Lê Nhất Ninh không nhúc nhích, tuy vẫn cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn không dám động đậy.