Lê Nhất Ninh nghẹn.
Trước kia cô...... quá đáng như vậy sao?
Hai người nhìn nhau một cái, cô vội ho hai tiếng: “Được được được, bỏ qua vấn đề này, nói chút chuyện vui vẻ đi.”
Giản Viên nghĩ ngợi: “Đúng rồi, mấy ngày trước mình xuất ngoại xem show có mang quà về cho cậu, ngày mai lấy cho cậu”
“Được được.”
“Ngày mai làm spa xong muốn đi xem phim không?”
Lê Nhất Ninh nhướng mày một cái: “Xem phim gì?”
Giản Viên Viên lắc đầu: “Không biết nữa, mình nhớ có một bộ điện ảnh sắp công chiếu.”
“Được, vậy cậu cứ tìm hiểu trước đi.”. Đọc thêm 𝐧hiề𝘂 t𝐫𝘂𝙮ệ𝐧 ở — 𝒯𝐫Umt 𝐫𝘂𝙮ệ𝐧.v𝐧 —
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi cúp điện thoại.
Lê Nhất Ninh nằm trên giường cảm thấy vô vị cũng không có chuyện gì làm, bèn cầm theo điện thoại đi thư phòng.
Cô gõ cửa, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông chỉ chỉ: “Tôi in chút đồ.”
Trước đó Tống Tĩnh có gửi kịch bản cho cô mà cô chưa tìm được dịp in ra.Hoắc Thâm không lên tiếng, ngồi bên cạnh xem video thỉnh thoảng sẽ phát biểu một chút ý kiến.
Lê Nhất Ninh phát hiện...... người đàn ông Hoắc Thâm này thật sự ngoài phương diện nào đó có vấn đề ra, những điểm còn lại hình như đều vô cùng ưu tú, tiếng Pháp cũng có thể nói trôi chảy như vậy.
So sánh như vậy, hình như cô chính là một con cá muối.
Cô cúi đầu lặng im suy nghĩ không chú ý tới có tầm mắt của người nọ đang rơi trên người mình.
Âm thanh 'è è' của máy in vang lên trong căn phòng yên tĩnh, chẳng mấy chốc Lê Nhất Ninh mới cầm theo một xấp tài liệu dày được in xong ra khỏi thư phòng.
Sau khi nhìn thấy người biến mất khỏi thư phòng, Hoắc Thâm mới thu ánh mắt lại.
Đêm đó, cũng không biết là do quen giường hay là giường đột nhiên quá thoải mái, Lê Nhất Ninh trằn trọc mất ngủ.
Cô lật tới lật lui, hết nửa ngày cũng ngủ không được.
Bỗng, cô xoay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh.
Tư thế ngủ của Hoắc Thâm vô cùng nề nếp cũng giống như con người anh trong ngày thường, nề nếp đâu ra đấy, không hề động đậy.
Giường rất lớn, Lê Nhất Ninh cứ dùng khoảng cách này để ngắm, nhìn không rõ gương mặt lắm thậm chí đường nét ngũ quan hình như vì khoảng cách này mềm mại đi không ít.
Cô chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của Hoắc Thâm chốc lát, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời Giản Viên Viên mắng mình.
Hoắc Thâm đẹp trai như vậy còn có tiền có tài hoa, tại sao cậu không thích anh ấy.
Lê Nhất Ninh nghĩ, nguyên nhân chủ yếu thì cô không biết nhưng cô......
Cô còn chưa nghĩ ra đáp án, chợt chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.
Cô ngẩn người, hai người cứ ở trong khoảng cách khoảng hơn một mét mà nhìn đối phương.
Nhìn thêm một lúc, cuối cùng Lê Nhất Ninh cũng tỉnh táo lại.
Cô đánh đòn phủ đầu trước: “Sao anh còn chưa ngủ?” Hoắc Thâm dừng chốc lát: “Lời này nên để tôi hỏi em”
Lê Nhất Ninh im lặng, ma sai quỷ khiến nói: “Nghĩ công việc.”
Hoắc Thâm: “......”
Trong phòng rơi vào im lặng, Lê Nhất Ninh chủ động nói chuyện với Hoắc Thâm.
“Anh cũng ngủ không được?” “Không phải”
Hoắc Thâm nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Bị em ồn nên tỉnh”
Ý ghét bỏ trong lời nói này, Lê Nhất Ninh nghe rất rõ ràng. Cô nghẹn một cái, phản bác: “Gì mà bị tôi ồn nên tỉnh chứ, tôi có phát ra tiếng động sao?”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu anh sợ ồn thì anh sang phòng khác ngủ đi.”
Nói xong, Lê kiêu ngạo tức giận kéo chăn một cái, chừa cho Hoắc Thâm một cái gáy.
Cứ giống như biểu tình bao trong weixin vậy, khiến người †a cảm giác không được một chút dấu vết tức giận của cô mà ngược lại cảm thấy đáng yêu.
Hoắc Thâm nhìn mãi, trong con ngươi lướt qua ý cười rất nhẹ.
Lê Nhất Ninh càng nghĩ càng tức, rõ ràng cô không nói chuyện, nói gì mà cô làm ồn anh chứ.
Cô bĩu môi thầm mắng trong lòng, ai thèm ngủ chung phòng với anh chứ, cho rằng đẹp trai chút là cô sẽ động lòng sao.
Tuy nhiên......
Không có tuy nhiên.
Lúc Lê Nhất Ninh đang tức giận đột nhiên cảm thấy nằm như vậy không thoải mái chút nào, chân cô vừa muốn nhúc nhích thì không cẩn thận đá phải người ta rồi.
Cả người cô cứng đờ, không dám quay đầu lại.