Anh ta cảm khái một tiếng: “Để tôi xem xem khách mời mà tổ tiết mục định mời gồm những ai." Thân làm nhân viên
nội bộ, quyền lợi tham dự vào chuyện này Dư Hưng vẫn có.
Anh ta nhìn danh sách khách mời xong rồi quay đầu nhìn Hoắc Thâm: “Hỏi cậu một vấn đề”
“Nói.”
“Cậu và Lê Nhất Ninh quen thuộc tới mức độ nào?”
Lúc xem chương trình đó Dư Hưng mới phát hiện hình như Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh rất thân nhau, kiểu thân thiết đó không phải là kiểu quen bạn của bạn mình, mà theo trực giác
của người làm một quản lý, Dư Hưng rất hiểu nghệ sĩ của mình.
Có điều Hoắc Thâm không bằng lòng nhắc, anh ta cũng không hỏi. Dẫu sao có hỏi cũng không hỏi được gì.
“Có ý gì?”
Khó lắm Hoắc Thâm mới cho anh ta một ánh mắt.
Dư Hưng cười giễu một tiếng, gõ danh sách nói: “Chương trình này hình như còn định mời Lê Nhất Ninh tham gia, nhưng
vẫn còn trong quá trình sàng lọc để tôi tới thăm dò trước.”Tay lật kịch bản của Hoắc Thâm dừng lại, ánh mắt ác liệt nhìn anh ta: “Anh nói cái gì?”
Dư Hưng nghẹn một cái, không biết khí thế của anh sao đột nhiên lại bộc phát như vậy.
“Nghe không hiểu?”
Hoắc Thâm nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Nghe hiểu rồi, cô ấy không tham gia đâu.”
“Sao cậu biết?”
Dư Hưng ®' một tiếng, hưng phấn nói: “Là bởi vì Lê Nhất Ninh sợ tối đúng không? Tôi nói cậu biết nhà sản xuất chính là nhìn trúng điều này, cảm thấy cô ấy sợ tối vừa là một cô ngốc nên mới có điểm đáng xem, tới lúc đó suốt chương trình đều kêu thét, như vậy thì không cần tổ tiết mục tạo bầu không khí khủng bố rồi phải không?”
Hoắc Thâm: “....."
Lý do này, lại khiến anh không cách nào phản bác được.
Có điều nhớ tới vị đại tiểu thư kiêu ngạo nào đó, anh vẫn rất bình tĩnh nói: “Phải không.”
“Đương nhiên.”
“ờ”
Dư Hưng: “.......”
"???"
Ờ? Chỉ như vậy?
Nhìn người đàn ông đã nhập vào trong kịch bản, anh ta đoán quan hệ của hai người họ có thể không quen thuộc tới mức đó nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Có điều đối việc Lê Nhất Ninh có thể tham gia hay không,
Dư Hưng vẫn có chút hứng thú. Nghĩ vậy, anh ta móc điện thoại ra bắt đầu xem trực tiếp quán trọ bình dân.
Quán trọ vào buổi trưa lúc nào cũng náo nhiệt hơn những nơi khác.
Khách trọ và khách mời cùng đi ra, bọn Lê Nhất Ninh thì bận rộn ở trong bếp.
“Chị Lâm Du, Hề Tử Đồng thích ăn món gì?”
Lâm Du có chút đau đầu: “Thật ra chị cũng không rõ lắm, hay là Baidu (1) một chút?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Được.”
Sau khi Baidu xong, cô ngước mắt lên nhìn Lâm Du, nghẹn một cái rồi nói: “Trong tư liệu nói rõ cô ấy thích ăn thịt.”
“Chị xem xem.”
Hai người cúi đâu cùng xem, trong tài liệu Baidu Baike (2) có viết, cô ta thích ăn thịt kho tàu hơn nữa còn là kiểu ông ngoại làm.
Lâm Du nhíu mày: “Vậy bữa trưa chúng ta làm thịt kho tàu đi, tuy không phải là khẩu vị của ông ngoại cô ấy nhưng có lẽ cô ấy sẽ thích.”
“Được.”
“Nhưng vấn đề tới rồi.
Lâm Du nhìn cô: “Chị không biết làm thịt kho tàu.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, nghĩ ngợi nói: “Có thể xin viện trợ bên ngoài phải không, món thịt kho tàu của chú Hứa em làm cực kỳ ngon.”
“Có lẽ được.”
Đối với cuộc điện thoại cầu viện trợ này, tổ đạo diễn quả thực không có ý kiến gì.