Nhưng hiện tại câu nói này của Phương Văn Lâm, Lê Nhất Ninh nghe xong vẫn cảm thấy bình thường.
Cô uể oải liếc Đồng Nhiễm một cái: “Vậy Nhiễm Nhiễm cô đi nghỉ ngơi đi, việc của cô tôi tới làm.”
Đồng Nhiễm nghẹn họng, hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ trả lời như vậy.
Cô ta sững người, vội vàng nói: “Như vậy không được, tôi sợ cô bận rộn quá mức đấy mà, hơn nữa tôi không buồn ngủ.”
“Ờ”
Phương Văn Lâm mỉm cười nhìn Lê Nhất Ninh: “Cô không buồn ngủ nữa sao?”
Lê Nhất Ninh nhàn nhạt nói: “Thật ra tôi vẫn ổn”
Trong tay cô đang cầm khăn lau, đang định đi lau cánh cửa sổ.
Kết quả vừa mới vắt khô nước thì bị Phương Văn Lâm đã cướp lại rồi, anh ta mỉm cười nhìn cô: “Con gái không thích hợp làm chuyện này, cô đi nhà bếp xem chị Lâm Du cần giúp đỡ gì không đi.”
Lê Nhất Ninh: “......"
Cô dừng lại, rất chi là bình tĩnh nhìn cái tay trống không của mình: “Vậy được, làm phiền Lâm ca rồi.”Mà trong đạn mạc, chính vì câu nói vừa rồi của Phương Văn Lâm mà fan đang không ngừng kêu réo.
[Hu hu hu hu tôi tuyên bố! Lâm ca và Lê Nhất Ninh tôi định chắc rồi! Có đủ trình độ làm bạn trai quá mài]
[Aaaa a con gái không thích hợp làm chuyện này, đúng vậy đúng vậy! Đôi tay xinh đẹp đó của Lê Nhất Ninh không
thích hợp làm chuyện này đâu!]
Không biết tại vì sao, theo dõi mười mấy ngày nay tôi cảm thấy Lâm Ca và Lê Nhất Ninh thật sự rất xứng đôi.]
Tán thành ý kiến của lầu trên, cảm thấy đôi này không tệ.]
Lâm ca đúng là đối xử đặc biệt với Lê Nhất Ninh, chẳng lẽ mọi người tới bây giờ mới phát hiện ra sao?]
Tôi cảm thấy Lê Nhất Ninh đối xử với Lâm ca cũng không tệ, hai người tạo thành một đôi đi, tôi có thể làm fan couple màI]
Trong một văn phòng nào đó, Dư Hưng nhìn người đàn ông đang xoắn chặt mày, anh ho một tiếng.
Hoắc Thâm không nhúc nhích.
Anh ta nhíu mày, đặc biệt vòng ra sau lưng Hoắc Thâm chuẩn bị đi nhìn trộm xem nghệ sĩ của mình đang làm gì, vừa mới bước qua Hoắc Thâm lập tức bình tĩnh cất điện thoại đi rồi.
Dư Hưng: “..... Cậu vừa mới làm gì đó?”
Hoắc Thâm nhấc mí mắt nhìn anh ta: “Vừa nói tới đâu rồi”
Dư Hưng nghẹn, không còn gì để nói: “Hỏi một chút cũng không được sao, gần đây cậu thần bí lắm đấy.”
Hoắc Thâm không lên tiếng.
Dư Hưng chỉ mấy kịch bạn đã được bày ra ở trước mặt anh: “Đây là những kịch bản định quay vào nửa năm cuối, cả ba đạo diễn đều không tệ, cậu xem có hứng thú với cái nào không.”
“Ừm”
“Đúng rồi, còn có một show giải trí nuốn mời cậu tham gia.
Nghe xong, con ngươi lạnh lùng của Hoắc Thâm nhìn anh ta một cái.
Không hiểu sao, từ trong ánh mắt đó Dư Hưng nhìn ra được sự 'ghét bở, ý đại khái là anh thấy tôi giống như người có thời gian tham gia show giải trí lắm sao' tôi cần tham gia show giải trí sao' vân vân các loại.
Anh ta cười, nhìn Hoắc Thâm nói: “Đừng vội từ chối sớm, tôi cảm thấy show này khá thú vị đấy.”
“Sao?” Hoắc Thâm kinh ngạc nhìn anh ta. Dư Hưng móc ra, chỉ chỉ nói: “Là một chương trình kiểu trinh thám, cảm thấy làm rất kích thích rất hoành tráng, hình như tổ tiết mục rất bằng lòng tốn kinh phí.”
Anh ta dừng lại, nhìn Hoắc Thâm nói: “Còn có một điểm quan trọng nhất.”
Hoắc Thâm yên lặng nghe anh ta nói nhảm. “Là giải trí Tinh Hà bỏ vốn đấy.”
Anh ta nói lý do đâu vào đấy: “Đây là mùa đầu tiên, cậu không định tham gia để hút fan một chút sao?”
Hoắc Thâm coi như là hiểu rõ ý của Dư Hưng rồi. Anh ghét bỏ từ chối: “Không đi, không có thời gian.” “Thật không?”
Hoắc Thâm nhìn anh ta, ánh mắt đã biểu thị rất rõ ràng rồi.
Dư Hưng cong môi cười một cái, thấp giọng nói: “Được rồi, vậy tôi về sẽ từ chối bên đó.”