CHƯƠNG 2185
“Chưa, em vừa làm việc xong nên giờ vẫn đang ở ngoài đường. Anh và Huyền Diệp ăn cơm chưa?” Trần Diễm An hỏi.
“Vẫn chưa, em muốn đi ăn cùng tụi anh không?”
Trần Diễm An nhíu mày cười: “Cùng đi ăn? Anh chưa tỉnh ngủ sao? Em đang ở nước M còn anh thì ở nước T, anh nói xem anh muốn đi ăn cùng em như thế nào đây?”
“Anh có cách chứ sao nữa. Em nói cho anh biết lúc em sang nước M công tác thì có nhớ anh không?”
“Kệ anh, quay lại vấn đề cũ đi, anh định ăn trưa với em như thế nào?”
Nghe thế, Quý Hướng Không rất không hài lòng, sao lại thế này được?
“Không được, em phải nhớ anh, phải nói là nhớ anh, còn mấy chuyện khác thì nói sau.”
Trần Diễm An chớp mắt nói ừ, sau đó cô hỏi: “Anh nói đi anh định làm sao để cùng đi ăn?”
“Có muốn gả cho anh không?” Quý Hướng Không lại chuyển chủ đề.
“Nói như kiểu anh có thể cầu hôn ngay bây giờ vậy…” Trần Diễm An hừ lạnh.
Anh nhân lúc tình còn nồng nàn mà nói: “Nếu giờ anh cầu hôn em thì em có muốn gả cho anh không?”
“Qua điện thoại à?”
“Nếu anh xuất hiện trước mặt em thì em có đồng ý không?”
Trần Diễm An cảm thấy chuyện này không thể nào thành sự thật được: “Anh đến được rồi tính…”
“Vậy nếu anh xuất hiện thì em phải đồng ý đấy. Chúng ta hứa rồi, không được đổi ý nhé. Được rồi, giờ em xoay người lại đi, quay đầu chín mươi độ và nhìn ra sau…”
Nghe thế, sắc mặt Trần Diễm An đầy sợ hãi, chẳng lẽ anh ấy đến thật à?
Cô quay đầu và nhìn ra phía sau theo lời anh nói. Quý Hướng Không mặc chiếc quần tây màu xám tro phối cùng chiếc áo ngắn tay màu tím. Anh ôm Huyền Diệp trong lòng đứng dưới bóng cây cách đó không xa và dịu dàng cười với cô.
Qua đây thật sao?
Trần Diễm An cất bước, nhưng cô còn chưa kịp đi qua đó thì Quý Hướng Không đã bước về phía này.
Vừa đi tới, anh không nói gì mà giơ tay ra ôm chặt cô vào lòng, chỉ muốn khiến cô hòa thành một thể với mình.
Chính giữa còn có Huyền Diệp, Trần Diễm An sợ đè trúng Huyền Diệp nên giơ tay đẩy anh ra: “Anh chú ý chút đi, cẩn thận đè trúng Huyền Diệp.”
“Giờ anh xuất hiện rồi đây, em định thế nào?” Quý Hướng Không chăm chú nhìn thẳng cô, ánh mắt như có thể nhìn thấu cô vậy.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên quỳ một chân và giơ chiếc nhẫn kim cương trong tay ra, dưới ánh nắng trời chiếc nhẫn phát sáng lấp lánh: “Mỗi ngày một chiếc nhẫn, mỗi chiếc đều có màu sắc khác nhau, em gả cho anh đi!”
Cảnh tượng lúc này rất đẹp, đẹp hơn cả tưởng tượng.
Trái tim Trần Diễm An đang nhảy nhót nên cô không nói gì.
“Sao vẫn đang do dự? Hay lại em cần nghĩ thêm? Trong lúc em đi công tác, tuy chỉ có mấy ngày thôi những đã khiến anh không chịu nổi rồi!”
Trần Diễm An có thể cảm giác được hơi thở tỏa ra từ mũi anh, hơi thở nóng bỏng như lửa, giống như đang vội vàng chứng minh cho sự nhớ nhung khôn nguôi của anh.
Lâu như thế, phong cảnh lại đẹp thế này, hơn nữa cô còn rung động, hình như không còn lí do nào để chối từ nữa.