Trong nháy mắt, đôi tay Tích Niên đã bị Hạ Ngôn cố định ở trên đỉnh đầu chỉ bằng một bàn tay lớn.
Cơ thể anh gần như sắp đè hẳn lên người cô.
Cánh môi mỏng lạnh băng chậm rãi hôn dọc theo gương mặt nôn nóng lên vành tai: “Anh ta đã từng nếm thử nơi này chưa?”
Cơ thể nhạy cảm của cô run lên, những nơi bị anh hôn qua như có kiến bò ở đó.
Tích Niên mím môi vội vàng lắc đầu: “Không, không có!”
Hô hấp trở nên dồn dập, theo cánh môi động đậy qua lại nơi vành tai, tiếng hít thở của Hạ Ngôn vang lên bên tai, càng khiến người lo lắng căng thẳng.
Mỗi một nhịp hô hấp như thể muốn nuốt cô vào trong lốc xoáy không đáy kia.
Lỗ chân lông khắp người đều giãn ra bởi câu nói lạnh lẽo đó của anh.
‘Thình thịch!’
‘Thình thịch!’
Trái tim nhảy nhót như sắp vọt lên cổ họng, mỗi một mạch đập trong cơ thể trở nên sôi trào không yên theo nụ hôn của anh.
Còn anh lại không muốn buông tha cho cô một cách dễ dàng như vậy.
Bàn tay to bắt đầu trở nên không quy củ, đè lên ngực cô.
Hạ Ngôn lạnh lùng ép hỏi: “Còn chỗ này thì sao? Nơi này đã bị chạm qua chưa?”
Tích Niên kinh hãi vội lắc đầu: “Không có, không có, anh, anh mau bỏ tay ra.”
“Thật không? Chưa từng à?” Bàn tay của Hạ Ngôn không hề rời đi như mong muốn của cô.
Anh nhìn cô lạnh băng: “Nhưng lúc ở hồ bơi tôi thấy cô rất là hèn hạ, nhìn anh ta mà mắt không thèm chớp, chỉ ước gì lập tức nhào vào lòng, hai người thật sự chưa từng làm sao?”
“Không có! Không có!” Tích Niên đã có chút nóng nảy, cơ thể không ngừng vặn vẹo, muốn thoát khỏi sự đè ép dưới lòng bàn tay anh.
Nhưng điều bất đắc dĩ là, sức lực bàn tay của người đàn ông lại thật sự quá mạnh.
Người cô bị cơ thể của anh trói buộc chặt chẽ, trừ khi có vũ khí gì đó, nếu không bây giờ cô gần như tay không tấc sắt, bất lực.
“Hừ, phải không?” Hạ Ngôn mỉm cười lạnh lùng, không hề cho cô cơ hội hòa hoãn.
Bàn tay to lớn vươn về phía cô, quần áo bị lột ra từng chút một, còn muốn tiến thêm một bước.
“Anh, anh làm gì thế? Anh cởi quần áo của tôi ra là đang xâm phạm đấy!” Ánh mắt Tích Niên trở nên lạnh lẽo, thừa dịp Hạ Ngôn thoáng lơi lỏng, đột ngột trượt ra khỏi tay anh.
Cơ thể nhanh nhẹn linh hoạt, khiến anh hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Cô đã nhảy ra khỏi phạm vi anh có thể chạm tới, lạnh lùng nhìn anh: “Hạ Ngôn, anh quản hơi nhiều rồi đấy!”
Anh là gì của cô chứ? Cho dù anh không mất trí nhớ, ngay cả trước đây anh cũng không xứng! Cuộc hôn nhân của họ căn bản chính là một tràng chê cười thối nát.
Người đàn ông này thật sự cho rằng cô vẫn giống như trước đây, có thể tùy ý xoa nắn nhục nhã ư?
Hạ Ngôn chậm rãi đứng thẳng, từ từ thu lại bàn tay trống rỗng trong không khí lại.
Dường như xúc cảm mềm mại trơn trượt trong lòng bàn tay vẫn còn đó.
Anh nhìn Tích Niên, đôi mắt màu lam hơi lạnh lẽo: “Cô nói cái gì, nói lại lần nữa xem.”
Dưới áp lực của ánh mắt băng giá đó, Tích Niên bỗng dưng cảm thấy hơi căng thẳng.
Cô không muốn lãng phí nước bọt với anh, xoay người muốn chạy ra ngoài.
Nhưng phản ứng của anh lại cực kỳ nhanh, mạnh mẽ giống như chú báo săn, bổ nhào tới từ phía sau.
Hai cánh tay thu lại đã ôm lấy Tích Niên vẫn còn chưa kịp chạy trốn vào trong lòng.
“A!” Cô không nhịn được hét lên một tiếng, vô thức giãy giụa trong lòng anh.
Tuy nhiên sức lực của anh mạnh hơn cô rất nhiều, dù cô có giãy dụa như thế nào, cũng không thể lay chuyển anh dù chỉ một chút.
“Cô gái, cô thật không ngoan.” Anh ôm chặt lấy cơ thể cô, cúi đầu kề môi bên tai cô rồi thở ra hơi nóng mập mờ, mỉm cười lạnh lùng: “Đúng là thiếu phạt mà.’
Cô nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng, giọng nói bất giác thắt chặt: “Hạ Ngôn, anh, anh không cần quá đáng, bỏ tôi ra!”
Nhưng anh lại phớt lờ lời cảnh cáo của cô, há miệng ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô, mập mờ trêu chọc.
“Ưm...” Cơ thể cô cứng ngắc căng thẳng, không thể thả lỏng.
Đột nhiên răng anh khép lại cắn một ngụm thật mạnh lên vành tai cô.
Cả người cô căng chặt, đau đớn kêu ra tiếng: “A! Đồ điên, anh không được cắn nơi đó, rất đau, rất đau đấy!”
Vậy mà anh quá đáng đến nỗi lấy răng cắn cô.
Tích Niên cảm giác vành tai mình như sắp bị đứt lìa, đau muốn chết, có lẽ đã chảy máu rồi! Đồ chết tiệt! Chết tiệt!
Nếu có thể cô thật sự muốn nhổ sạch hàm răng của anh, để cả đời này anh không thể cắn được bất cứ thứ gì nữa.
Hạ Ngôn ngẩng đầu: “Khó chịu thành dáng vẻ này, còn kêu lớn tiếng như vậy, sao nào, muốn làm chút chuyện gì đó ư?” Đôi mắt màu lam nhìn lướt qua ngực cô.
Con mắt nào của anh nhìn thấy cô muốn vậy!
Chính là từ trước đến nay người này nghe không hiểu tiếng người, một bàn tay ôm cô lại bắt đầu không thành thật dạo chơi trên người cô, xen lẫn ý khiêu khích, như thể muốn đốt cháy ngọn lửa trong cơ thể kia của cô lên.
Ngón tay còn hư tình giả ý xoa viền tai cô.
Hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy vành tai, rồi dùng lòng bàn tay cọ khẽ lên vị trí bị anh cắn bị thương.
“Không cần, không cần như vậy!” Cổ tay nhỏ cố gắng muốn tránh thoát sự giày vò của anh.
Nhưng dù Tích Niên có làm thế nào thì cũng không còn sức lực, không cách nào thoát khỏi sự trói buộc này.
Chỉ có thể thừa nhận cảm giác giống như cơn lũ càn quét tới, khiến cô vô cùng khó chịu.
Tích Niên không thể đẩy lùi sự tê dại, như thể có một dòng điện đang dẫn dắt, chảy qua mỗi một lỗ chân lông cùng tế bào trong cơ thể, không chừa bất cứ cơ hội thả lỏng nào cho cô.
“Nói! Anh ta đã chạm vào nơi này chưa?” Tay Hạ Ngôn lại đặt lên ngực cô.
Cô cắn chặt môi không cho chính mình phát ra âm thanh, mồ hôi chảy đầy trên trán.
Cảm giác đau đớn ập tới kia chính là những sóng điện càng thêm mãnh liệt, làm người ta cực kỳ khó chịu.
“Mở miệng nói!”
Đối mặt với sự cường thế của Hạ Ngôn, cơ thể Tích Niên đã hoàn toàn không thuộc về cô nữa.
Ngoại trừ một phần cảm giác rào rạt ập tới kia, tất cả mọi thứ đều bị người đàn ông trước mặt này kiểm soát.
Cô đã không còn sức lực phản kháng: “Không.
Không có!”
“Ngoan lắm!” Khóe môi Hạ Ngôn cong lên, ngón tay vuốt ve như thể ám chỉ tất cả mọi thứ của cô đều là lãnh địa thuộc về anh.
Anh vô cùng để ý tới việc cô bị bất cứ người đàn ông nào chiếm hữu! Vì vậy anh muốn đòi lại mỗi một tấc từ người phụ nữ này.
Lúc nãy Tích Niên vừa mới bị đuối nước, hai mắt vẫn chưa khôi phục lại dáng vẻ ban đầu còn giăng đầy tơ máu, trong mắt ngấn lệ: “Vậy anh có thể buông tôi ra được không?”.