Tích Niên ngước mắt lên, đôi mắt đã hiện lên tơ máu, nước mắt cũng bị ép ra.
Thứ kia khó chịu muốn chết mà, cô nuốt mấy ngụm nước bọt rồi mới nói: “Tôi sẽ.”
“Vậy có chuyện gì với cô thế?”
Tích Niên ngó cái chân bị chuột rút của mình theo bản năng, sau đó lại nhìn cánh tay vô dụng đau đớn vì bị rút gân, bất đắc dĩ nói: “Chưa từng thấy tay chân bị chuột rút hả? Nhưng lần này cám ơn anh.” Cô thật sự không nghĩ tới Hạ Ngôn sẽ đến cứu mình.
Cho dù có chết, cũng không ý định như vậy, như người ta thường nói, tai nạn luôn đi cùng với sự biết ơn.
“Sao lúc nào cô cũng bị chuột rút thế? Cô bị rơi xuống nước thì sẽ bị vậy à?” Hạ Ngôn thuận miệng thốt ra một câu như thế.
“Ai nói...” Tích Niên vẫn còn chưa nói hết câu sau, thì đột nhiên nhận ra lời này không ổn.
Hạ Ngôn đã mất trí nhớ, quên hết những ký ức có liên quan đến cô.
Mỗi ngày sau năm năm họ lần nữa gặp lại, không có lúc nào cô từng để lộ ra việc mình rơi xuống nước sẽ bị chuột rút.
Nhưng sao anh sẽ nói ra câu này nhỉ? Lẽ nào anh biết chuyện cô rơi xuống nước sẽ bị rút gân ư? Cô nghi ngờ nhìn Hạ Ngôn: “Sao, sao anh đột nhiên nói ra câu này thế? Hôm nay, hôm nay hẳn là lần đầu tiên tôi ngã xuống nước bị chuột rút ở trước mặt anh nhỉ!”
Tích Niên ngập ngừng nói ra, nhưng trong lòng lại giống như nai con nhảy loạn.
Nếu cô nhớ không nhầm thì năm năm trước, cô lầm tưởng rằng lúc kết hôn Hạ Ngôn đã ném nhẫn cưới vào trong bể bơi ở căn phòng phía sau của nhà anh rồi bắt cô nhặt lên.
Lúc đó, vì bơi lội quá thường xuyên nên chân bị rút gân.
Lần đó chính anh đã nhảy vào trong bể cứu cô.
Vậy thì Hạ Ngôn mất trí nhớ lại nói ra câu này với thái độ gì nhỉ? Lẽ nào anh đã nhớ ra chuyện trước kia rồi ư? Nhớ ra cô là ai chưa?
Đối diện với câu hỏi của Tích Niên, Hạ Ngôn cũng sững sờ.
Anh nhíu mày lài, vẻ nghi ngờ thoáng hiện giữa đầu mày.
Ý? Tại sao anh lại đột nhiên thốt ra câu này nhỉ? Là bởi vì cảnh tượng chợt lướt qua trong đầu sao?
“Rốt cuộc tại sao anh sẽ hỏi ra lời này vậy?” Trái tim Tích Niên đập rất nhanh.
Cô hoài nghi chờ đợi, cuối cùng không nhịn nổi lại cất tiếng hỏi một lần nữa.
Rốt cuộc anh đã nghĩ ra chưa? Nhớ tới những khúc mắc trước kia của chúng ta?
Đôi mắt màu lam nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của cô: “Chẳng qua tôi nhất thời nhanh miệng, có lẽ nhầm lẫn cô với hình ảnh tưởng tượng trong đầu.”
Hình ảnh đột ngột lướt qua trong đầu anh có thể chỉ là một cảnh tượng tưởng mà thôi, chắc không phải là sự thật.
Anh không thể nào từng trông thấy cảnh tượng người phụ nữ này rơi xuống nước còn bị chuột rút được.
Tích Niên lại mở miệng hỏi: “Thật ư?” Cô muốn chứng thực chuyện này, tuy rằng vẻ mặt của Hạ Ngôn không giống đang nói dối.
Nếu anh nhớ tới những ân oán, yêu hận tình thù trước kia của họ, có lẽ sẽ không bày ra dáng vẻ bình tĩnh này.
Mà anh hẳn sẽ trở nên càng kích động hơn đôi chút so với biểu cảm như bây giờ mới đúng?
Hạ Ngôn ngồi lên mép giường: “Cô gái, đối với cô mà nói, những điều tôi nói là thật hay giả quan trọng đến thế ư? So với chuyện này, tôi mới cứu cô, cô muốn trả ơn tôi như thế nào mới là đề tài tiếp theo chúng ta cần phải bàn.”
Hạ Ngôn vừa nói vừa nghiêng người xuống, thân mình gần như đã đè lên trên cơ thể ướt sũng của cô.
Khóe môi nở một nụ cười lạnh băng.
Tích Niên chợt rùng mình, không biết là do sau khi rơi vào trong nước bị lạnh hay là bị ánh mắt của anh đóng băng.
Tóm lại chỉ có một chữ, lạnh!
Xem ra, anh còn chưa nhớ ra cô, nhưng tình cảnh bây giờ cũng có chút không ổn!
Với tư thế này, cô ngoan ngoãn nằm trên giường, mà anh thì ngồi ngay mép giường.
Hai tay chống lên hai bên đầu cô trên giường, như thể muốn cố định cả người cô thật chặt ở trên đó.
Khoảng cách giữa hai cơ thể cũng sắp chạm vào nhau.
Điều khiến người ta sôi trào máu nóng chính là, anh vẫn chưa mặc gì cả.
Những giọt nước còn lăn dài trên lồng ngực rắn chắc kia, như thể giây tiếp theo sẽ nhỏ lên người cô vậy.
Tích Niên nuốt nước miếng, tư thế hiện tại nếu chạy về bên trái thì bị tay anh ngăn lại, mà chạy về bên phải vẫn đụng phải tay anh.
Cô lui về bên trong cũng không thể thoát nổi, về cơ bản chính là dáng vẻ bị trói buộc không có đường lui.
“Ngày khác tôi mời anh ăn cơm.” Trong đầu Tích Niên chỉ nghĩ tới chuyện này, quả thật cô cũng nên cám ơn ơn cứu mạng, nhưng làm thế nào để cám ơn nhỉ? Chuyện cô có thể nghĩ tới trong đầu cũng chỉ có dùng bữa.
Nhưng Hạ Ngôn lại không cảm kích, nghe thấy câu này, anh chẳng những im lặng mà thậm chí còn không ban cho cô lấy một biểu cảm tử tế, khiến Tích Niên hơi xấu hổ.
Cô lại tiếp tục nêu ra gợi ý: “Hay là tôi tự mình nấu cơm cho anh ăn để bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình đối với anh, anh thấy thế nào? Thật ra tôi nấu nướng cũng không tồi đấy, Lam Tử Kiên cũng cảm thấy ăn rất ngon, không tin anh có thể hỏi anh ta?” Đúng là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Vừa rồi người ta mới cứu cô, thật sự ngại ngùng đạp một cước lên người anh.
Như vậy chẳng phải quá vô nhân tính rồi ư? Cô chỉ đành tận tình khuyên bảo, nói hết nước hết cái mong rằng Hạ Ngôn có thể rủ lòng từ bi.
“Ồ? Lam Tử Kiên cũng cảm thấy ăn rất ngon hả?” Không biết tại sao, dường như Hạ Ngôn chỉ nghe thấy mỗi câu này.
Tích Niên bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành.
Tại sao anh không nghe câu ăn cơm phía trước mà chỉ nhắc tới chuyện của Lam Tử Kiên? Nháy mắt, trong đầu cô lại lần nữa nhớ tới chuyện xảy ra ở trong phòng thay đồ lúc trước, chẳng lẽ anh vẫn còn nhớ ư? Lẽ nào...!anh lại muốn nhắc tới chuyện ở phòng thay đồ trước đây: “Thật ra...” Cô còn định nói ra thêm mấy người nữa để giải thích.
Nhưng khóe môi anh lại cong lên tỏ vẻ giễu cợt, ánh mắt buốt giá nhìn lên khuôn mặt cô, bên môi nở nụ cười lạnh lẽo: “Nhắc mới nhớ, quả thật anh ta đã từng nói cô rất ngọt ngào!”
Trong lòng cô lập tức đóng băng.
Quả nhiên, trong đầu anh nghĩ tới chuyện này mà: “Hạ Ngôn, anh nghe tôi giải thích dá! Tôi có thể giải thích!”
“Cô ngọt ngào đến nhường nào? Trái lại tôi cũng muốn nếm thử một chút.”
Tích Niên hút một ngụm khí lạnh: “Hạ Ngôn, anh nghe tôi nói, không phải như vậy đâu.
Tôi lại không phải là đường trắng! Sao sẽ ngọt chút, anh đừng nghe anh ta nói lung tung!”
Anh giơ tay lên, bàn tay to lớn giữ chặt lấy vai cô.
Đôi môi trực tiếp hôn lên gò má nơi cô từng bị Lam Tử Kiên hôn lên, sau đó anh ngước mắt: “Ngoài chỗ này ra, anh ta còn hôn những chỗ nào nữa?”
Tích Niên cố nín thở, dường như cô đã từng nghĩ tới cảnh tượng như vậy từ lâu.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo cô rằng, người đàn ông ở trước mặt này đang rất tức giận.
Hơn nữa anh đã giận dữ tới mức muốn ăn cô, chỉ cần cô không phản kháng thì giây tiếp theo, chắc chắn sẽ bị người đàn ông này ăn sạch sẽ.
Cô nghĩ như vậy, nhấc bàn tay nhỏ bị rút gân ban nãy lên: “Hạ Ngôn, anh nghe tôi nói! Ôi! Anh đừng như vậy, anh túm tay tôi rất đau, tay tôi bị trẹo rồi.
Anh đừng làm thế, ai ui! Anh rất nặng đấy, đừng có đè lên người tôi!”.