Đường Tâm Nhan đến thẳng phòng con trai cô.
Cô cũng từng nghĩ đến chuyện ôm con rời đi, nhưng cô cũng biết với năng lực của Mặc Trì Úy, việc tìm được cô chỉ là chuyện trong phút chốc.
Tại sao anh phải giữ cô lại chứ? Anh không sợ Mạnh Bạch Chỉ ghen sao?
Chân mày thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.
Nửa tiếng sau, Mặc Trì Úy bước vào phòng.
“Anh mau biến đi…” Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy tức giận trong lòng ngùn ngụt kéo đến, trực tiếp lạnh giọng đuổi thẳng.
Mặc Trì Úy không ngạc nhiên với phản ứng của cô, anh mặc kệ cô, trực tiếp bước đến giường của con trai.
“Em có chắc là em phải lớn tiếng như vậy không? Em sẽ làm con tỉnh, thậm chí khiến con sợ hãi.”
Giọng của Mặc Trì Úy trầm thấp, rất nhẹ nhàng.
“Tại sao anh cứ nhất quyết giữ tôi lại? Mạnh Bạch Chỉ thì sao? Anh không sợ cô ta sẽ ghen sao?” Đường Tâm Nhan chế nhạo nói.
“Mạnh Bạch Chỉ không phải là người phụ nữ của anh, cô ta sẽ không có cơ hội sống trong biệt thự này, và thậm chí… ngay cả khi anh giữ em ở lại đây, cũng không liên quan gì đến cô ta.”
Mặc Trì Úy ngồi ở trước mặt Đường Tâm Nhan, con ngươi đen sâu thẳm khóa chặt trên người cô, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều vô hạn, chỉ là Đường Tâm Nhan vẫn đang chìm trong cơn tức, không hề phát hiện ra.
“Giữa anh và Mạnh Bạch Chỉ có quan hệ gì, tôi không có hứng thú muốn biết, tôi chỉ muốn biết, tại sao anh lại muốn giữ tôi ở lại đây? Mặc Trì Úy, chúng ta đã ly hôn rồi, lẽ nào anh còn muốn tôi nhắc đi nhắc lại cho anh nhớ bao nhiêu lần nữa đây.”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tâm Nhan như muốn phun ra lửa, hung tợn nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy, nếu biểu tình trong mắt cô thể giết người, vậy thì hiện tại anh đã chết cả trăm lần, cả nghìn lần rồi.
“Mặc dù chúng ta đã ly hôn, nhưng ly hôn cũng có thể tái hôn, không phải ư? Cô gái, trong lòng của em đã không còn chỗ cho anh nữa rồi sao?”
Nhìn cảm xúc của Đường Tâm Nhan sắp sụp đổ, Mặc Trì Úy đột nhiên có quyết định không muốn che giấu bất cứ điều gì.
“Vị trí?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Khi anh phản bội tình cảm của chúng ta thì chúng ta đã không còn cơ hội có thể hàn gắn lại nữa rồi, vì vậy… giữa tôi và anh là điều không thể, tôi không thể tha thứ cho một người đàn ông đã phản bội tình cảm của chúng ta.”
Đường Tâm Nhan kiên định nói, làn sóng giận dữ cuộn trào trong đôi mắt phượng sáng ngời khiến trái tim của Mặc Trì Úy nhói đau.
“Anh chưa từng làm gì có lỗi với em.
Sau khi đưa Mạnh Bạch Chỉ sang Mỹ, anh không hề ở lại bên cạnh cô ta.” Mặc Trì Úy trong lòng đã có quyết định, anh trực tiếp nói.
“Không ở bên cạnh cô ta sao?” Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan hiện lên một tia giễu cợt dày đặc: “Nếu không phải anh ở bên cạnh cô ta, vậy tại sao lúc tôi sang Mỹ, cô ta lại có thể nói ra được những lời đó? Mặc Trì Úy, tôi không có thời gian, cũng không có sức lực để chơi cái trò chơi tình cảm này với anh đâu.”
Mặc Trì Úy hít một hơi thật sâu, sau đó đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan chỉ muốn đẩy anh ra, nhưng không ngờ rằng Mặc Trì Úy… lại ôm chặt cô vào lòng.
“Anh… anh buông tôi ra, đồ khốn nạn, thả tôi ra.”
Đường Tâm Nhan dùng sức cố đẩy mạnh, nhưng có đẩy thế nào cũng không đẩy được Mặc Trì Úy.
“Lúc đó, anh bị tai nạn giao thông.
Trong bệnh viện, những lời Mạnh Bạch Chỉ nói là cố ý muốn chọc tức em.”
Cảm thấy Đường Tâm Nhan ở trong lòng anh không ngừng muốn đẩy anh ra, Mặc Trì Úy vội vàng nói ra mọi chuyện lúc đó.
“Anh… bị tai nạn giao thông?” Khi nghe được những lời này, Đường Tâm Nhan ngừng giãy dụa, vùng vẫy.
Đôi mắt to đẫm nước đó nhìn Mặc Trì Úy với vẻ không hiểu.
Người phụ nữ anh yêu rốt cuộc cũng không còn nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ đó nữa, điều này cũng khiến lòng Mặc Trì Úy nhẹ nhõm không ít.
Anh đột ngột cởi áo của mình ra.
“Mặc Trì Úy, anh định làm gì vậy?” Sắc mặt Đường Tâm Nhan tái mét khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đang cởi áo của anh ra.
Ánh mắt kháng cự rõ ràng của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy đau xót, anh đáng sợ như vậy sao?
Anh nhanh chóng cởi áo của mình xuống.
Khi nhìn thấy vết sẹo rõ ràng trên lưng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan kinh hãi đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Anh…”
Đường Tâm Nhan nhìn anh mà không dám tin, cô không dám tin vào những gì trước mắt mình.
“Lúc đó anh nghĩ mình sẽ chết, vì vậy mới cố ý để Chi Hành đưa em đi gặp Mạnh Bạch Chỉ.
Bởi vì Mạnh Bạch Chỉ luôn muốn ở bên cạnh anh, vậy nên anh đã liệu trước được, cô ta chắc chắn sẽ nói ra những lời kích thích em.”
Nghe thấy những lời này của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức nhớ tới những lời Mạnh Bạch Chỉ nói lúc đó, mặc dù đã qua một khoảng thời gian dài nhưng lời nói của cô ta vẫn vang lên trong tai rõ ràng.
“Anh không muốn khiến em lo lắng, vì vậy anh đã quyết định trở về Trung Quốc sau khi vết thương lành lại, nhưng điều anh không ngờ tới là bác sĩ lại thông báo rằng cả đời này, chân phải của anh sẽ không bao giờ hồi phục lại nữa, anh đã trở thành một người tàn tật rồi.
Lúc nghe được tin này, anh thực sự đã ngã quỵ vậy nên mới ký vào đơn ly hôn, nhưng ông trời vẫn rất công bằng với anh, sau khi trải qua nhiều ngày phục hồi chức năng, anh đã phá vỡ lời tuyên án của bác sĩ, anh đã hồi phục lại được.
Tâm Nhan, anh nói nhiều như vậy không phải là để khiến em tha thứ cho anh, anh chỉ muốn nói với em rằng…”
Nói đến đây, Mặc Trì Úy nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan, đặt ở trên ngực của mình.
“Anh chỉ muốn nói với em rằng, ở đây, sẽ luôn chỉ có một mình em, và sẽ không bao giờ có người khác thế chỗ em, trái tim anh… chỉ đập vì em.”
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan đầy thâm tình.
Ông trời ơi, tình huống này là thế nào vậy? Cô nên hận anh mới phải nhưng tại sao lại xảy ra nhiều chuyện mà cô không hay biết gì như thế?
“Tôi muốn ở một mình, anh… anh đi ra ngoài đi.”
Đường Tâm Nhan rút tay về, trực tiếp ngã ngồi xuống ghế sô pha phía sau, tuy vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi sóng cuồn cuộn.
“Được, anh đưa con ra ngoài.”
Mặc Trì Úy ôm con trai vừa ngủ dậy bước ra khỏi phòng.
Ôi trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đường Tâm Nhan bước đến bên cửa sổ, những lời Mặc Trì Úy nói khiến cô không biết phải làm sao mới tốt.
Cô luôn cho rằng Mặc Trì Úy đã phản bội tình cảm của hai người, nhưng bây giờ xem ra, anh không những không phản bội, mà ngược lại trong lòng lại là tình cảm sâu đậm.
Nghĩ đến những gì cô đã làm với anh, Đường Tâm Nhan không khỏi đầy tự trách.
Đối với những lời Mặc Trì Úy nói với cô, Đường Tâm Nhan đã từng nghi ngờ, nhưng khi nhớ đến vết thương của anh, nghĩ đến lúc anh tìm cô, bước chân của anh hình như có hơi loạng choạng thì Đường Tâm Nhan nhanh chóng xua tan nghi ngờ trong lòng.
Mãi đến tận buổi tối, Đường Tâm Nhan mới bước ra khỏi phòng, bước xuống lầu.
“Cô chủ, cô có muốn ăn gì không ạ?” Người giúp việc đến bên cô nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, đôi môi đỏ mọng từ từ hé mở.
“Anh ấy đâu? Đang ở đâu?”.