Nghe thấy hai chữ khốn kiếp kia, Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm quay sang liếc nhau, trên thế giới này cũng chỉ có Đường Tâm Nhan là người phụ nữ duy nhất dám mắng chửi anh tư như vậy thôi.
“Ôi trời ạ, tôi không có nhìn nhầm phải không, người phụ nữ này đang túm cổ anh tư sao?”
Khi nhìn thấy động tác của Đường Tâm Nhan, Lục Tử Thâm hít sâu một hơi, anh ta không thể tin vào mắt mình.
“Anh không nhầm đâu, cô ấy đúng là đang túm lấy cà vạt của anh tư… hơn nữa, anh tư lại không hề có ý nghĩ đẩy cô ấy ra.”
Trì Chi Hành khẳng định mà nói, đối với cảnh tượng trước mắt này, cậu ta thực sự khó có thể tưởng tượng ra được.
Đường Tâm Nhan không có tâm trí để ý đến sự chế giễu của Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm, đôi mắt phượng của cô lóe lên ngọn lửa giận dữ nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy.
“Trả lại con trai cho tôi.”
Mặc Trì Úy chỉ vào chiếc cà vạt mà Đường Tâm Nhan vẫn đang túm lấy.
“Cô gái à, thả anh ra đi, nếu không thì có thể em sẽ không được nhìn thấy con đâu đó.”
Mặc dù tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng mà Đường Tâm Nhan sau khi nghe thấy lời “đe dọa” của Mặc Trì Úy, cô vẫn đành phải buông tay ra.
Tuy rằng tay của cô đã buông ra, nhưng đôi mắt phượng sáng ngời của cô vẫn nhìn chằm chằm trên người Mặc Trì Úy đầy hung tợn.
“Con đang ngủ ở trong phòng trên lầu.”
Mặc Trì Úy nói.
Nghe được những lời này, Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ tới, trực tiếp chạy lên phòng trên lầu.
“Nói cho tôi biết, con tôi đang ở phòng nào.”
Đường Tâm Nhan chạy lên tầng hai, nắm lấy một người giúp việc, sốt ruột hỏi.
“Ở… phòng bên cạnh phòng của cậu chủ.” Nghe thấy câu trả lời của người giúp việc, cô lập tức chạy đến phòng cô ấy vừa chỉ.
Đẩy cửa bước vào, thấy con trai đang nằm trên giường, trên môi con nở nụ cười ngọt ngào.
Dù mới chỉ có nửa ngày không gặp con trai nhưng Đường Tâm Nhan lại nhớ con lạ thường, cô lập tức bước đến bên giường hôn lên má cậu bé.
Sau đó mới ôm cậu bé vào lòng và bước ra cửa.
“Anh tư, người phụ nữ của anh xuống lầu rồi kìa.”
Lục Tử Thâm đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngay khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan ôm đứa bé xuống lầu, anh ta lập tức mở miệng nói.
Mặc Trì Úy nhướng đôi mày kiếm, đối với hành động như vậy của Đường Tâm Nhan, anh không có tỏ ra ngạc nhiên.
Chỉ có điều, khi Đường Tâm Nhan bước đến cửa đại sảnh, anh lại nhìn theo cô, cánh cửa ở đại sảnh đóng lại ngay trước mặt cô.
Đường Tâm Nhan vẫn không chịu bỏ cuộc, cố gắng xoay tay nắm cửa, nhưng cánh cửa lại không hề xê dịch.
“Mặc Trì Úy, anh mở cửa ngay cho tôi.” Đường Tâm Nhan quay đầu lại, vừa liếc một cái đã thấy Mặc Trì Úy đang cầm điều khiển từ xa trong tay, điều này khiến cô chắc chắn rằng, cánh cửa đột nhiên đóng lại là có liên quan đến anh.
“Bắt đầu từ bây giờ, em phải sống trong biệt thự này, nếu như em không muốn chia tách với con.”
Mặc Trì Úy hé đôi môi mỏng, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.
Nghe những gì anh vừa nói ra, trái tim Đường Tâm Nhan rơi cái “bụp”, ý này của anh là sao?
Đường Tâm Nhan ôm con trai đang ngủ say đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Lời này của anh là có ý gì chứ? Anh mau nói rõ ràng cho tôi.” Cô lo lắng hỏi.
Mặc Trì Úy khẽ nhún vai.
“Có nghĩa là bắt đầu từ bây giờ, anh và con trai sẽ sống với nhau ở đây, nó sẽ ở chung với người bố là anh đây dưới cùng một mái nhà.”
Những gì Mặc Trì Úy nói rất đơn giản và rõ ràng, nhưng mà Đường Tâm Nhan trong giây lát liền hiểu rõ ý của anh.
“Mặc Trì Úy, anh đã hứa với tôi rằng sẽ không mang con trai rời khỏi tôi cơ mà.
Anh là tên khốn kiếp, nói lời mà không giữ lời.” Đường Tâm Nhan hét lớn.
Tiếng hét đột ngột của cô khiến cậu con trai đang nằm trong vòng tay cô hoảng sợ, cậu bé đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức, bật khóc ầm ĩ.
Nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt con trai, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn đầy tự trách, vội vàng dỗ con, khó khăn lắm mới dỗ con ngủ tiếp.
“Thím Vương, phiền thím đưa đứa nhỏ trở về phòng trước.” Sợ giọng nói của mình lại làm con mình sợ hãi, Đường Tâm Nhan vội vàng giao cậu bé cho người giúp việc đứng bên cạnh.
Người giúp việc trực tiếp bế đứa nhỏ đi lên phòng trên lầu.
“Đúng là anh đã từng nói, sẽ không tách hai mẹ con em ra, Hơn nữa, bây giờ anh cũng không có ý nghĩ muốn chia rẽ em và con, em có thể ở lại biệt thự, như vậy sẽ không phải xa con nữa.”
Mặc Trì Úy ưu nhã vắt một chân lên chân kia, trên gương mặt điển trai của anh lộ ra nụ cười ranh mãnh như con cáo già.
“Anh…”
Đường Tâm Nhan thật sự sắp nổ tung rồi, đôi mắt phượng xinh đẹp dường như sắp phun ra lửa.
“Con là của tôi.
Lúc đó, khi ly hôn, tôi đã viết một điều khoản trong thỏa thuận ly hôn, đó là tôi được quyền nuôi con, còn anh chỉ có quyền thăm nom.”
Đường Tâm Nhan nói.
Mặc Trì Úy không trả lời câu hỏi của cô, nhưng đưa tay phải ra.
Lục Tử Thâm đang ngồi bên cạnh anh lập tức đặt tập tài liệu vẫn luôn cầm trên tay vào tay Mặc Trì Úy.
“Đây là thỏa thuận ly hôn.
Trên đó không có nói gì đến quyền nuôi con cả.”
Gì chứ? Sao lại có thể như thế được? Bản thỏa thuận ly hôn là do chính tay cô soạn thảo, điều khoản này được viết vô cùng rõ ràng cơ mà.
Đường Tâm Nhan ngay lập tức cướp lấy, vội vàng mở ra.
“Đây… đây không phải là thỏa thuận ly hôn mà lúc đó tôi đã viết.”
Mặc Trì Úy khẽ nhún vai.
“Đúng là không phải bản mà em viết, cái bản ly hôn mà em viết anh đã ném đi từ lâu rồi.”
Lời nói của Mặc Trì Úy giống như một tia chớp đánh giữa trời xanh, nó đánh mạnh vào cơ thể Đường Tâm Nhan.
Con cáo già nham hiểm này, quá bỉ ổi, quá vô liêm sỉ.
Ánh mắt của Đường Tâm Nhan như muốn giết chết Mặc Trì Úy, khiến Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm ngồi bên cạnh phải rùng mình và kinh hãi.
“Cô gái à, em không phải là đối thủ của anh.
Tử Thâm nắm giữ địa vị gì trong giới luật pháp, em có lẽ cũng nên biết.
Có cậu ta cãi vụ này ở tòa, em… sẽ chỉ thua vô cùng thảm hại mà thôi.”
Mặc Trì Úy lại khẽ mở đôi môi mỏng.
“Anh… anh…” Đường Tâm Nhan tức giận nghiến răng nghiến lợi, cô muốn xoay người rời khỏi đây, nhưng… nhưng lại không nỡ rời khỏi con trai.
“Yên tâm, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khi em không tình nguyện, hơn nữa em cũng có thể trực tiếp ngủ ở phòng của con.”
Bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng của anh khiêu khích chiếc cằm nhỏ của cô.
Chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay của Đường Tâm Nhan đập vào tay Mặc Trì Úy.
Âm thanh đột ngột cho thấy sự cố gắng và tuyệt vọng của Đường Tâm Nhan lúc này.
“Mặc Trì Úy, chúng ta cứ chờ xem.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng chạy tới phòng trên lầu, Mặc Trì Úy rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
“Anh tư, chiêu này của anh thật sự là quá cao minh.”
Sau khi Đường Tâm Nhan lên lầu, Lục Tử Thâm không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy lắc đầu, trên mặt nổi lên một tầng chua xót.
“Con trai là lá bài lớn nhất của tôi, vậy nên kế hoạch sẽ thành công.
Hy vọng có thể trừ khử Trình Tử Thanh sớm một chút, như vậy sẽ không phải giấu diếm bất cứ điều gì nữa.” Trong lòng anh thầm cầu nguyện, cầu nguyện có thể trong một thời gian ngắn tóm được cái nhân vật nguy hiểm Trình Tử Thanh kia..