Sau khi đắp thuốc xong, Lục Thủy ngôn yên tại chỗ, bắt đầu vận công để tăng tốc hấp thu hoạt chất trong thuốc. Như vậy vết thương mới nhanh lành lại.
Một lúc lâu, Kỳ Khê lại đi vào trong sân, cô đứng trước cửa nói với Lục Thủy:
“Thiếu gia, Tam Trưởng Lão căn dặn.”
Lục Thủy mở mắt nói:
“Nói.”
Tam Trưởng Lão bảo thiếu gia đi Tàng Kinh Các, sắp tới thiếu gia phải đi đến sông Thiên Trì, nơi đó có thể gia tăng tốc độ đọc hiểu. Cho nên Tam Trưởng Lão muốn thiếu gia chọn một bản công pháp cao cấp, sau đó cố gắng tu luyện đến nhập môn, sau khi đi sông Thiên Trì sẽ nhìn thấy hiệu quả.” Kỳ Khê nói.
Lục Thủy đứng dậy, sau đó đi ra ngoài, Kỳ Khê nhanh nhẹn đi theo sau.
“Tam Trưởng Lão còn nói gì nữa không?” Lục Thủy vừa đi vừa hỏi, không thèm quay đầu lại.
“Tam Trưởng Lão còn nói, ở sông Thiên Trì tụ tập rất nhiều thiên tài, nên là thiếu gia…”
Kỳ Khê ngập ngừng.
“Tiếp.” Lục Thủy bình tĩnh đáp.
“Tam Trưởng Lão bảo thiếu gia đừng làm gì khiến nhà họ Lục mất mặt.” Kỳ Khê nói nhỏ, chỉ sợ thiếu gia lên cơn.
Lục Thủy cười cười, thời mở cửa sông Thiên Trì là có hạn, muốn lấy được vé vào cũng không đơn giản.
nhà họ Lục có cả đống vé vào, nhưng lại chỉ có một mình Lục Thủy đủ điều kiện đi.
Bởi vì vào đó cũng có lợi một chút, nên là biết sẽ mất mặt, nhưng các trưởng lão vẫn quyết định để anh ta đi.
Nhưng mà Lục Thủy tiếng xâu vang xa, đi đến sẽ bị nhiều người châm chọc.
Chuyện của bọn trẻ, các cụ không quản. Nhưng chắc chắn không ai dám giết người. Thế giới này cũng không có nhiều người chống lại được Đại Trưởng Lão.
Kiếp trước có một lần Lục Thủy đi cướp bảo bối của một tên ma tu, sau đó bị tên đó đánh cho gần chết. Khi đó Đại Trưởng Lão chỉ nói một câu: Ta ra ngoài một lát.
Ngày thứ hai, tất cả thế lực có liên quan đến tên kia đều bay màu. Sau đó Lục Thủy bị cấm cửa.
Sự phế vật của Lục Thủy khiến các trưởng lão rất thất vọng.
Biết rằng để anh ta đi sông Thiên Trì rất mắt mặt, nhưng mà không cho đi không được.
À, ở kiếp trước, Lục Thủy đi giết con quái vật thất bại, bị thương nặng, cộng thêm vài việc khác xảy ra nên mới không đi sông Thiên Trì.
Chỉ chốc lát, Lục Thủy đã tới Tàng Kinh Các, anh ta chuẩn bị đi vào thì Kỳ Khê hỏi:
“Bà chủ hỏi thiếu gia tối nay muốn ăn gì?”
Lục Thủy ngừng bước, thuận miệng nói:
“Như cũ.”
Kỳ Khê: “Vâng”
Sau đó Lục Thủy bước vào Tàng Kinh Các, có trời mới biết ngày xưa mình ăn gì, vậy nên nói bừa là như cũ.
Tàng Kinh Các phân 5 tầng, ba tầng đầu tùy theo cống hiến, vị dụ như Chân Vũ, Chân Linh, Kỳ Khê cũng có thể vào.
Tầng 4 chỉ có số ít người thân cận, tầng 5 thì chỉ có người nhà được vào.
Lục Thủy vừa bước vào, ngay lập tức có một ông già đứng đón, cung kính nói:
“Thiếu gia”
Lục Thủy nhìn nhìn ông lão, trông quen quen, nhưng không nhớ nổi tên:
“Việc gì?”
Ông lão nói:
“Tam Trưởng Lão nói rằng, thiếu gia nhất định phải chọn một cuốn công pháp mới được đi ra.”
Lục Thủy không nói gì, mặc kệ ông lão đứng đó, đi thẳng lên tầng 5.
Đồ của tầng 5 là xịn nhất. Tàng Kinh Các ngoài công pháp thì cũng có trận pháp, bản vẽ rèn đúc các kiểu cũng có.
Khi đi đến tầng 4, Lục Thủy nhìn thấy một ông lão đang đọc sách.
Ông lão kia cảm giác được có người tới, nhìn Lục Thủy rồi gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Lục Thủy không thèm nhìn, cũng không thèm đáp.
Có trời mới biết ông già kia có thù gì với mình hay không. Sau đó đi thẳng lên tầng 5.
Ông lão thấy thế thở dài: “Đúng là tuổi trẻ nông nổi, tầng 4 mới là lựa chọn sáng suốt nhất.”
Ông lão có chút mong chờ thiếu gia sẽ dừng chân tại tầng 4. Nhưng mà xem ra thiếu gia vẫn không hề thay đổi, vẫn quá xốc nổi.
Ông lão chuẩn bị truyền âm báo cho trưởng lão thì lại thấy Lục Thủy từ tầng 5 đi xuống. Ông lão ngơ ngác, chọn nhanh vậy sao?
Thiếu gia đi chọn hay chỉ cầm bừa 1 quyển?
Ông lão cũng không muốn để ý thêm nữa, chỉ lắc đầu, thở dài.
Thật sự thì Lục Thủy đi lên không chọn lựa gì cả, anh ta trước khi đi đã xác định rồi nên là không cần phải ngồi chọn lựa gì cả.
Anh ta chọn, chính là cuốn sách thần bí nhất, vô dụng nhất, Thiên Địa Trận Văn.
Cuốn sách không ai xem hiểu.
Dù Lục Thủy đã sớm thuộc lòng cuốn sách này, nhưng Tam Trưởng Lão cho cơ hội, vậy thì cầm đi cũng chẳng sao.
Về lại tầng 1, Lục Thủy đang định ra ngoài, ông lão kia liền ngăn lại:
“Thiếu gia đã chọn xong?”
Mặc dù bất ngờ vì Lục Thủy chọn quá nhanh, nhưng việc ông lão quan tâm là hoàn thành nhiệm vụ, bắt thiếu gia phải chọn một cuốn công pháp. Nếu như thiếu gia nhất quyết từ chối, ông lão cũng đành bó tay.
Tính tình của thiếu gia, ông lão vẫn là hiểu.
Lục Thủy trực tiếp ném ra một quyển sách, nói:
“Nhanh, ta đang rất bận.”
Đã đến giờ đắp thuốc mới, không nên để lâu.
Chỉ cần 1 lần thay nữa thôi là vết thương sẽ ổn. Cũng sẽ không để lại di chứng gì.
Ông lão vui mừng, lập tức mở ra sổ đăng ký sách, nhưng nhìn kĩ cuốn sách, ông lão cau mày… Đây là cuốn sách vô dụng mà.
Haizzz, thiếu gia chỉ đang giả vờ thần bí.
Ông lão cảm thấy đang tiếc, tiếc cho nhà họ Lục.
Sau khi đăng ký sách, Lục Thủy đi thẳng về nhà để đắp thuốc mới.
--------------------
Trong phòng khách, Tam Trưởng Lão đang ngồi đó, mặt đen lên. Cuối cùng cười tự giễu rồi rời đi.
Hôm nay còn tưởng rằng Lục Thủy thay đổi, đã biết suy nghĩ, đã biết cố gắng.
Thế nhưng cuối cùng vẫn để cho người ta thất vọng.
Chọn Thiên ĐỊa Trận Văn?
Đã qua nhiều năm nghiên cứu, tất cả mọi người đều xạc định đó là cuốn sách vô dụng. Bao nhiêu thế hệ nghiên cứu, bao nhiêu thiên tài cũng đã cố gắng nhưng không thu được chút gì cả.
Lục Thủy phế vật có thể?
Đúng là vớ vẩn, mơ tưởng hão huyền.
-----------------------
Nghe được tin này, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm cũng đành thở dài, con trai họ lúc nào mới chịu hiểu ra, biết tự lượng sức mình?
Không cầu được như con nhà người ta, chỉ mong trưởng thành hơn chút.
Giờ đã trưởng thành, muốn dựa vào dược liệu tăng lên cấp độ là rất khó. Cũng không thể cả đời chỉ dừng lại ở bậc 2, bậc 3 được.
-------------------
Trong đầu các cụ nghĩ gì, Lục Thủy không hề biết, anh ta còn đang bận đắp thuốc.
Bị thương lâu như thế mà chẳng ai quan tâm gì cả.