Mộ Tuyết đang có ý định giết người nên Lục Thủy cho rằng cô biết anh cũng trùng sinh. Bởi vì nếu không phải thì tại sao vừa gặp đã định giết rồi?
Nhưng mà đột nhiên Lục Thủy lại có một suy đoán táo bạo.
“Không, nếu Mộ Tuyết mà biết mình trùng sinh thì chắc chắn sẽ không sử dụng sát ý làm gì mà đầu tiên sẽ chặt chân mình, sau đó mới từ từ tra hỏi xem có phải đến từ hôn không.”
Lục Thủy nhanh chóng tỉnh táo lại, phải thật tỉnh thì mới có cơ hội xoay chuyển tình thế.
“Vậy thì mục đính của Mộ Tuyết là gì? Cô ấy cố tình sử dụng sát khí để chế trụ mình, ra vẻ có thể giết mình bất cứ lúc nào là để làm gì?”
“Từ hôn, chỉ có thể là từ hôn!” Lục Thủy lập tức có được đáp án.
“Mộ Tuyết không muốn bị từ hôn, vậy nên cô ấy mới dùng sát khí uy hiếp, thêm cả tấn công tinh thần nữa.
Dọa mình nếu như từ hôn thì sẽ không ngại ra tay? .”
Lục Thủy cảm thấy rất phiền lòng.
“Em vẫn còn non lắm, định uy hiếp anh ư, nghĩ gì.” Lục Thủy thầm nghĩ.
“Mộ Tuyết, chào tộc trưởng.” Mộ Tuyết đứng ngang hàng với Lục Thủy, nhìn về phía trước nhẹ nhàng chào.
Cô không nhìn Lục Thủy.
Nhưng mà Lục Thủy cảm nhận được sát khí đã biến mất.
Nhưng mà phía sau lưng anh ta lại xuất hiện một thanh đao được ngưng tụ từ năng lượng, nó luôn luôn kè kè vào Lục Thủy như thể đang nhắn nhủ đến Lục Thủy rằng Mộ Tuyết có thể chém bất cứ lúc nào.
“Xem ra đúng là Mộ Tuyết đang dọa dẫm mình, nếu mình mà từ hôn thì chắc chắn cô ta sẽ chém thật.”
Lục Thủy nuốt nước bọt một cái, sau lưng mồ hồi lạnh đã chảy ướt sũng áo.
Chân Vũ, Chân Linh thì cảm thấy thiếu gia tự dưng lúng ta lúng túng, xem ra từ trước đến giờ cũng là đang giả vờ, bây giờ mới là biểu hiện thực sự.
Cả hai rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn, không có cách gì để giúp thiếu gia được.
Hi vọng thiếu gia không giận dữ, tiếp đó lại bắt đầu quấy phá.
“Lục Thủy, đây chính là Mộ Tuyết, bây giờ có thể nói chuyện chính rồi chứ?” Mộ Uyên nhẹ nhàng nói.
Mọi ánh mắt đều tập trung về phía Lục Thủy, chờ xem Lục Thủy nói lời từ hôn.
Mộ Tuyết cũng quay đầu sang nhìn Lục Thủy, đây cũng là lần đầu tiên Mộ Tuyết được gặp trực tiếp Lục Thủy, được nhìn thấy Lục Thủy ở khoảng cách gần như thế này sau bao nhiêu năng trùng sinh.
Nghe Mộ Uyên nhắc, Lục Thủy cũng quay sang nhìn Mộ Tuyết. Đây cũng là lần đầu tiên Lục Thủy được nhìn thấy Mộ Tuyết ở cái tuổi vị thành niên. Mộ Tuyết hiện tại có chút ngây ngô.
Nhưng thật sự là vẫn rất xinh đẹp.
Cũng một khoảng thời gian rồi anh chưa trông thấy cô.
“Lục thiếu gia tìm tôi có việc gì không ạ?” Mộ Tuyết thấy Lục Thủy không nói gì bèn chủ động lên tiếng.
Âm thanh rất nhẹ nhàng, rất êm tai.
Nghe thấy thế, Lục Thủy giật mình tỉnh lại, chẳng lẽ Mộ Tuyết vừa dùng thuật quyến rũ?
Lục Thủy cau mày, hiện giờ thanh đao kia không còn dí vào lưng nữa mà là đang kè vào cổ. Nếu mà nói sai một câu thôi là toang ngay.
Hiện giờ đã hết mất năng lượng trời đất rồi, mà cho dù còn năng lượng trời đất thì cũng không phải là đối thủ của Mộ Tuyết.
Thời gian trùng sinh cách nhau quá xa, giờ biết làm gì đây?
Tất cả mọi người nín thở nhìn Lục Thủy, chờ đợi Lục Thủy nói câu tiếp theo cũng như chuẩn bị tâm lí cho những lời nói cay độc mà Lục Thủy có thể nói ra.
Các trưởng lão nhà họ Mộ đã chuẩn bị để bị sỉ nhục.
Chân Vũ, Chân Linh cũng đã chuẩn bị xong công tác bảo vệ thiếu gia.
Bầu không khí hết sức căng thẳng.
Sau một hồi lâu, Lục Thủy mới lắp bắp mở miệng:
“Nghe nói tu vi của tiểu thư đã biến mất hoàn toàn?”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, chỉ gật đầu không đáp.
Lục Thủy cũng nhìn Mộ Tuyết, trong lòng thì không ngừng tự cổ vũ, tự trấn án.
Sau đó anh ta nói tiếp:
“Chắc hẳn tiểu thư cũng biết rằng nhà họ Lục muốn có một nàng dâu là thiên tài chứ không phải một cô gái tầm thường.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, chỉ gật gật đầu, vẫn không nói gì.
“Tam Trưởng Lão nhà tôi sau khi biết chuyện này thì rất là tức giận, sau đó đã bảo tôi đích thân đến nhà họ Mộ, đến để nói cho tiểu thư biết một việc.” Lục Thủy lạnh lùng nói.
Lúc này tất cả mọi người nín thở , vểnh tai lắng nghe câu nói tiếp theo của Lục Thủy.
Ba trưởng lão của nhà họ Mộ thì lặng yên không nói gì, trên mặt cũng dần đen lại.
Chân Vũ, Chân Linh thấy thiếu gia không nói gì quá đáng thì cũng mừng thầm.
Mộ Tuyết vẫn nhìn chằm chằm Lục Thủy, cô cũng đang rất sốt ruột.
Nhưng Lục Thủy không hề mở miệng, mà trước tiên chìa tay ra, hướng về phía Chân Vũ:
“Sách.”
Chân Vũ ngơ ngác. Sách? Sách gì?
Nhưng Chân Vũ sực nhớ ra, chắc là cuốn sách lạ kia.
Mặc dù không biết thiếu gia định làm gì nhưng anh ta vần lấy nó cho Lục Thủy.
Lục Thủy cầm lấy sách lạ, sau đó đưa cho Mộ Tuyết, nói:
“Đây là một cuốn sách lạ mà tôi nhặt được dọc đường, xin tiểu thư cứ cầm lấy.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, sau đó đưa tay cầm lấy, cũng không mở miệng nói gì.
Cô vẫn nhìn Lục Thủy không chớp mắt.
Hành động này của Lục Thủy khiến tất cả mọi người xung quanh không thể hiểu nổi, chẳng lẽ là xoa xong rồi mới đấm?
Lục Thủy không quan tâm mọi người xung quanh thế nào, lại đưa tay ra, nói với Chân Vũ:
“Thiên thủy tuyết liên.”
Chân Vũ lại lấy ra đưa cho Lục Thủy.
Lục Thủy cầm lấy thiên thủy tuyết liên, tiếp tục đưa cho Mộ Tuyết, đặt lên trên cuốn sách lạ kia, nói:
“Đây là thiên thủy tuyết liên có hiệu quả làm lành vết thương rất tốt, hi vọng có thể giúp ích cho tiểu thư, xin tiểu thư nhớ giữ gìn cẩn thận.”
Sau đó Lục Thủy lại chìa tay về phía Chân Vũ, lần này Lục Thủy không nói gì nữa.
Chân Vũ không hiểu gì, nhưng mà vẫn nhanh tay lấy vài thứ có trong túi đưa cho Lục Thủy.
“Đây là mặc lộ thảo, là thần dược giải độc, tiểu thư nhớ giữ gìn cẩn thận.”
“Đây là mạ mộc ngọc, có tác dụng thanh tâm, tiểu thư nhớ giữ gìn cẩn thận.”
“Đây là thuật dương thảo, có thể dò tìm ám khuyết tật, nhờ đó biết được bệnh ngầm.”
“Đây là……..”
“Đây là……..”
“Đây là……..”
Cho đến khi Chân Vũ, Chân Linh không còn gì để đưa cho Lục Thủy nữa, Lục Thủy mới ngừng lại.
Lúc này Mộ Tuyết đang ôm một đống đồ to thù lù, sắp sửa không ôm nổi nữa luôn.
Nhưng mà mọi người xung quanh lại càng không hiểu Lục Thủy định làm gì.
Đưa hết đồ rồi, Lục Thủy âm thầm thở dài, thanh đao kia vẫn làng ngày càng dí sát cổ, không hề có dấu hiệu buông lỏng.
Nhưng mà Lục Thủy là ai mà lại phải bị người khác uy hiếp?
Cuối cùng Lục Thủy nhìn thẳng vào mắt Mộ Tuyết, nghiêm túc nói:
“Đây là chút thành ý của nhà họ Lục, Tam Trưởng Lão rất tức giận trước cách làm của nhà họ Mộ cho nên lần này bảo tôi đến nói với tiểu thư rằng.
Tiểu thư cùng tôi có hôn ước nên cũng xem như đã là người nhà họ Lục, nhà họ Lục có quyền được biết về tình trạng của tiểu thư.
Nhà họ Lục cũng sẽ có trách nhiệm đối với tiểu thư, vậy nên nếu tiểu thư có nhu cầu gì thì cứ đến tìm nhà họ Lục.
Hơn nữa có việc gì quan trọng thì không nên dấu giếm nữa.
Hi vọng tiểu thư nhớ kỹ những lời tôi vừa nói.
Đây chính là mục đích chính mà lần này tôi tới đây.”
“Hình như hơi sai sai, mình đến để từ hôn mà nhỉ?” Lục Thủy thầm nghĩ, không dám nói ra.
Lục Thủy nói rất to, rất rõ ràng, mọi người không ai là không nghe được.
Bên nhà họ Mộ nghe xong thì ngã ngửa ra, cả đám chỉ sợ mình nghe nhầm.
Chân Vũ, Chân Linh mặt cũng đần ra.
Cả hai cũng không thể nhịn được nữa, định lên tiếng nhắc nhở thiếu gia rằng chúng ta tới là để từ hôn.
Thế nhưng ngay khi tất cả mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lục Thủy đã quay sang nói với ba trưởng lão nhà họ Mộ với giọng điệu chất vấn:
“Sau khi tôi đến nhà họ Mộ, nghe nói nhà họ Mộ cắt hết tài nguyên của Mộ Tuyết, lại còn lấy đi cả căn nhà mà mẹ cô ấy để lại. Thậm chí là muốn vài đồ vật con con mà cũng phải tự bỏ tiền ra mua mua bán bán.”