Cô Vợ Hung Dữ Cũng Trùng Sinh

chương 26 năng lượng hỗn nguyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn cái bộ dạng hời hợt của Lục Thủy khiến các trưởng lão nhà họ Mộ rất không hài lòng.

Dù sao ai cũng đã nghe được các sự tích của thiếu gia nhà họ Lục rồi nên cũng không hi vọng gì nhiều.

Mộ Uyên cười ấm áp, nói:

“Lòng hiếu kính của cháu chúng ta đã hiểu rồi, chẳng qua sáng nay bác bận chút việc nên không thể đến gặp cháu. Không biết hôm nay cháu đến thăm bác là còn có việc gì khác không?”

Lục Thủy ngẩng đầu lên nhìn Mộ Uyên, bình tĩnh nói:

“Cháu đến vì Mộ Tuyết.”

“A? Cháu cứ nói tiếp đi.” Mộ Uyên cố tỏ vẻ hiếu kỳ, cứ như thể không biết lí do Lục Thủy đến nhà vậy.

Lục Thủy lười để ý, ông thích tỏ vẻ gì thì kệ ông.

“Chuyện này cần phải gặp mặt trực tiếp Mộ Tuyết mới được, phiền bác cho gọi Mộ Tuyết đến đây.”

Nói chuyện từ hôn với mấy ông già này thì đúng là vô nghĩa, phải nói trực tiếp với Mộ Tuyết mới thú vị.

Mộ Uyên cố nặn ra nụ cười:

“Đương nhiên rồi, hai đứa muồn gặp nhau thì bác không thể từ chối được rồi.”

Sau đó, ông ta truyền âm cho người bên ngoài:

“Gọi Mộ Tuyết đến đây.”

--------------------------------

Mộ Tuyết nhẹ nhàng bước đi trên một con đường nhỏ trong nhà họ Mộ. Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề lo lắng ưu phiền gì.

Đợi chờ đã lâu, cuối cùng cũng có quản gia đến báo tin.

Cô đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi.

Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước, sát khí hơi lóe lên một cái rồi biến mất.

Sau đó Mộ Tuyết nhẹ nhàng bước đi hướng thẳng đến sảnh lớn.

Trên đường đi, có tiếng bàn tán xì xào phía sau:

“Anh, kia là Mộ Tuyết à? Nghe nói hôm nay nhà họ Lục đến từ hôn, không biết cuộc đời sau này của chị ấy sẽ trôi về đâu.

Nhưng mà cũng tại chị ấy lừa cả gia tộc, rõ ràng chỉ là phế vật thôi mà lại qua mắt được các trưởng lão những mười mấy năm.

Nếu mà không phải là đã đính hôn với nhà họ Lục thì chắc cũng chỉ cả đời đi làm việc vặt vãnh.

Giờ thì không còn cái gì nữa rồi. Nhưng mà chị ấy đúng là đẹp thật, chắc là sẽ có người cưới về làm vợ thứ.”

“Phế vật Mộ Tuyết, Lục Thủy cũng là phế vật, hơn nữa nghe nói cấp độ của cậu ta là nhờ vào cắn thuốc nên chắc là cũng sắp đến giới hạn rồi.

Cấp độ chỉ thuộc hàng rác rưởi, tính cách cũng không ra gì, suốt ngày hành sự như một thằng hề vậy.

Hôm trước nghe đám người nhà họ Kiều kể lại rằng bọn họ mới nói ra cấp độ của mình thôi đã dọa cho Lục Thủy ướt hết cả quần rồi.

Ta nghĩ nhà họ Lục nếu nuôi một con chó thì nó cũng sẽ không trở nên tệ hại như thế.

Lục Thủy đúng là không bằng một con…..”

Bỗng nhiên không khí như trở nên cô đặc lại, một loại lực lượng thần bí nào đó ngăn chàng thanh niên kia không thể nào mở mồm nói thêm được nữa.

Trong khi thanh niên còn đang không biết chuyện gì xảy ra, bổng nhiên có một luồng năng lượng ngưng tụ lại thành một bàn tay vô hình.

Bàn tay kia không hề do dự, lập tức bay đến hôn lên má thanh niên.

Chát!!!!!!!

Một tiếng vang cắt đứt những lời bàn tán xung quanh.

Thanh niên kia bị đánh bay đi mấy chục mét, khi cơ thể đã tiếp đất thì răng vẫn còn chưa bay đến độ cao tối đa trong không trung.

Thanh niên đó là một người bậc 2, sau khi cơ thể tiếp đất thì cấp độ trực tiếp tụt thành bậc 1.

Thanh niên hoảng sợ nhìn bốn phía nhưng không thấy ai cả, em gái của anh ta thấy vậy cũng run như cầy sấy.

Mộ Tuyết mặt không biểu cảm, vẫn nhẹ nhàng bước đi trên con đường nhỏ, cô chỉ khẽ đưa tay gạt đi vài lọn tóc bị “Gió” Thổi vương lên khuôn mặt mình.

Chẳng mấy chốc cô đã đi tới nơi mà mình cần tới.

------------------------------

Trong sảnh lớn, Lục Thủy đang thong thả chờ đợi.

Bên phía nhà họ Mộ cũng không ai lên tiếng, bọn hò cũng đang chờ, chờ Mộ Tuyết đến, chờ Lục Thủy nói lời từ hôn.

Kết quả thì đã biết trước rồi, chẳng qua vẫn phải giả bộ chút để còn cứu vãn danh dự của gia tộc mà thôi.

Người quản gia nhanh chóng bước vào, báo:

“Tộc trưởng, tiểu thư đang đợi ở ngoài.”

“Gọi vào đi.” Mộ Uyên khẽ thở dài.

Nghe thấy thế, Lục Thủy không kiềm chế nổi nữa khóe miệng hơi hơi cong lên. Cuối cùng cũng đợi được đến giờ phút này.

Lục Thủy đứng đó, không hề quay đầu lại. Mộ Tuyết chỉ xứng nhìn thấy bóng lưng của anh ta thôi.

Đợi Mộ Tuyết đi tới bên cạnh thì sẽ bắt đầu từ hôn.

Trời ạ, cảm giác này thật là tuyệt vời.

“Mộ Tuyết à, để anh nhìn xem biểu cảm trên mặt em lúc đó sẽ ra sao, em càng tức giận, càng đau lòng, càng tuyệt vọng thì anh lại càng thấy vui.

Không biết liệu em có bỗng dưng hét lên một câu [Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu nữ nghèo] hay không, hí hí.

Nếu như có thì em nhớ hô to vào.

Anh sẽ chuẩn bị máy quay để ghi lại thời khắc trọng đại này.”

Lục Thủy âm thầm nghĩ, chỉ còn vài giây nữa thôi nhưng anh ta cảm giác như sắp không chờ nổi nữa rồi.

Anh ta đã nghĩ rất nhiều về tương lai.

Chẳng hạn như sau khi nói lời từ hôn thì sẽ làm gì, sau khi nhìn được biểu cảm của Mộ Tuyết thì sẽ làm gì.

Thực ra kế hoạch của anh ta rất đơn giản, sau khi nói lời từ hôn, lại thêm vài câu nói kinh điển nữa, chờ cho Mộ Tuyết lâm vào tuyệt vọng, rồi lại nhẹ nhàng cầm tay Mộ Tuyết, dắt về nhà họ Lục…..

“C… cái gì đấy? Sát khí?”

Cái sát khí này rất quen.

Lục Thủy đang hơi hơi tò mò, rồi bỗng nhiên sợ hãi tột độ.

Không phải sợ hãi vì cái sát khí ấy quá quen thuộc, mà là sợ hãi vì cái sát khí đó quá mạnh, nó lập tức bao phủ anh ta.

Lục Thủy cảm giác như mình đang đứng trên một cay cột vót nhọn, cây cột ấy cao vút, còn xung quanh lại là vực sâu không thấy đáy.

Chỉ cần anh ta nhúc nhích một chút thôi là có thể bị cái vực sâu kia nuốt gọn, thậm chí có cảm giác như đang trong miệng của một con quái vật vậy.

Khi đã hiểu rõ tình hình, Lục Thủy nhăn nhó.

Không thể nào! Không thể nào!

Vùng sát khí, đây là vùng sát khí của Mộ Tuyết?

Lục Thủy thật sự sợ hãi.

Trong sảnh vang lên từng tiếng bước chân, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lục Thủy càng ngày càng sợ hãi.

Tiếng bước chân này như những đòn mạnh, đánh thẳng vào tinh thần của anh ta.

Chẳng lẽ là [Loạn thần cửu bộ]?

Thật không thể tin được, Lục Thủy thật không thể tin được. Đây chính là kỹ năng mà Mộ Tuyết sáng tạo ra ở kiếp trước, cái này chuyên để tấn công tinh thần Lục Thủy.

Tại sao bây giờ Mộ Tuyết lại có thể sử dụng?

Hơn nữa tại sao sát khí lại còn có thể ngưng kết thành vùng? Không phải cấp độ của cô ấy đã về 0 sao?

Chuyện đó chỉ là tin đồn?

Có gì đó rất sai!

Lục Thủy lúc này lại muốn quay đầu lại nhìn xem sao nhưng mà sát khí kia lại càng mạnh hơn, bao quanh Lục Thủy một cách gắt gao, khiến anh ta không thể cử động.

Tiếng bước chân ngừng lại, Lục Thủy bỗng ngửi được hương thơm thoang thoảng trong không khí. Sau đó, anh ta cuối cùng cũng nhìn thấy Mộ Tuyết, à không, phải là Mộ Tuyết khi còn là một cô gái tuổi vị thành niên.

Nhưng mà vừa nhìn thấy Mộ Tuyết, Lục Thủy đã nhanh chóng cúi đầu, vì hình ảnh kia thật là đáng sợ.

Anh ta thấy gì?

Thứ anh ta thấy chính là năng lượng hỗn nguyên giống như một ngọn núi lớn đang bao phủ lấy Mộ Tuyết.

Cái thứ đáng sợ đó có thể san bằng cái nhà họ Mộ này trong chớp mắt.

Năng lượng hỗn nguyên là gì?

Đó chính là năng lượng khi trời đất mới được hình thành, năng lượng đó là nguồn gốc của vạn vật.

Đó chính là thứ mà mãi sau này Mộ Tuyết mới có thể sử dụng được.

Lục Thủy tu năng lượng trời đất, Mộ Tuyết tu năng lượng hỗn nguyên. Năng lượng trời đất của Lục Thủy có thể điều khiển trời đất, càng về sau sẽ càng mạnh.

Mộ Tuyết thì khác, cô ấy chỉ dùng năng lượng hỗn nguyên để luyện duy nhất một thứ, đó chính là sát khí.

Bây giờ thì Lục Thủy thật sự hiểu rõ mọi thứ rồi, anh ta đã biết vì sao cấp độ của Mộ Tuyết lại tụt về 0, anh ta cũng đã biết vì sao Mộ Tuyết lại có thể ngưng tụ sát khí, lại càng hiểu rõ tại sao Mộ Tuyết lại có thể sử dụng [Loạn thần cửu bộ].

Đó là bởi vị Mộ Tuyết cũng giống như anh ta, cũng đã trùng sinh.

Hơn nữa lại còn trùng sinh sớm hơn anh ta nhiều.

Giờ phút này, Lục Thủy bắt đầu cuống, thật luống cuống.

“Mộ Tuyết vừa đến đã ra tay với mình, chẳng lẽ Mộ Tuyết cũng biết mình đã trùng sinh hay sao?”

Truyện Chữ Hay