Chương
Lục Thiên Bảo nhìn Lan Tô Tuyền rồi lại nhìn Tiêu Nhi, căng thắng nằm lấy tay áo của Hoắc Tuấn Đình: “A a a, phấn khích quả Kích thích quá! Phần Trại bách niên cổ quốc và Tiêu Nhi hậu khởi chi tú, cuộc đấu trên cây kim vàng.
Trời ạ, đây không chỉ là một cuộc thi để dành được tiếng nói, mà còn là một cuộc đối kháng giữa y học trong nước truyền thống và thuật châm cứu của nước ngoài… “Câm mồm, yên tĩnh”
Trong đồng tử đen như mực vốn nắm chắc của Hoắc Tuấn Đình nổi lên từng gợn sóng, tim cũng chầm chậm treo lên, nhưng trên mặt lại vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí còn hơi chán ghét hất tay của Lục Thiên Bảo ra.
Mỗi giây mỗi phút hiện giờ, đối với người ở trên sâu khẩu mà nói đều cực kì quan trọng, vốn dĩ yêu cầu đối với hoàn cảnh khi kim vàng cắm vào huyệt vị đã cực cao.
Hoặc Tuấn Đình nhắm mắt lại, nhớ đến tình hình lần đầu tiên Tiêu Nhi thi châm với mình.
Cô ấy đem đùi mình cảm thành nhím, trên mặt lại cười ngốc nghếch.
Anh tưởng rằng cô ấy chỉ làm làm linh tinh, nhưng thực ra lúc đó, mỗi một châm cô cảm xuống đều thật sự mang theo ý thăm dò. Nhưng không phải vì mệnh lệnh và đã tâm của nhà họ Ôn, mà đơn thuần là vì chữa bệnh. Cô ấy muốn chữa khỏi cho đùi của anh, chữa khỏi thân thể của anh, thậm chí là chữa lành trái tim vốn đã thương tích đầy mình của anh.
Anh nhớ đến phòng trà ở ngoại ô, nhớ đến bàn tay mang da giả nhăn nheo của cô, nghịch ngợm nhéo mũi, còn đem bản thân ngụy trang thành người cầm.
Anh nhớ đến lúc cô chữa bệnh, nhớ đến những buổi tối có cả đêm không chợp mất, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều…
Cô ấy sẽ thắng, cô ấy là bác sĩ giỏi nhất! Cô ấy lương thiện nỗ lực như vậy, có thể không để ý đến lòng mình, đến tình cảm trong lòng mình, chỉ hi vọng chữa khỏi được cho mỗi bệnh nhân mà cô gặp…
Người như vậy, xứng đáng đạt được sự tán dương của thần chiến thắng!
Hoặc Tuấn Đình nghĩ như vậy, tim chậm rãi buông xuống. Nhưng, ngay lúc anh mở mắt ra nhìn, Lục Thiên Bảo đột nhiên đứng dậy, khoa chân múa tay nói: Thắng rồi, tháng rồi, chị dâu lại thắng rồi!”
Trong phòng thực nghiệm, Tiêu Nhi đang lấy từng sợi châm một ở trên người bệnh nhân xuống, trên mặt cô là nụ cười khiêm tốn: “Xin lỗi, vì chúng tôi thi đấu, mà đã khiến mọi người trở thành vật thí nghiệm.”
Vì để cuộc thi được công bằng, ba người này đều không phải bệnh nhân bị hôn mê thật sự, mà là lúc họ uống cùng một loại thuốc bọn họ sẽ xuất hiện những triệu chứng tương tự, bảo đảm mức độ hôn mê như nhau.
Người đó khách khí cười: “Không sao không sao, giấc ngủ này ngủ cực kì thoải mái, cảm giác cả người đều nhẹ nhõm hån.”
Tiêu Nhi mím môi: “Đúng vậy, vừa nãy tôi đã cắm thêm hai châm cho anh, có thể kích thích trao đổi tuần hoàn. Nhưng mà, sau này anh phải chú ý, vận động nhiều để rèn luyện cơ thể, đừng cứ không vận động”
“Ôi trời ơi, cô cũng quả thần rồi, đến cả cái này cũng biết.” Người đó phấn khích đến mức hai mắt sáng lên: “Được được, tôi biết rồi, sau này tôi nhất định sẽ nghe lời của thân y, cảm ơn cô, cảm ơn cô nhiều.”
Lúc hai người nói chuyện, Tiêu Nhi đã lần lượt rút toàn bộ châm bạc từ trên người anh ta xuống.
Mà người của hai đội khác chữa trị, cũng chầm chậm mở mắt ra.
Lucy tinh nghịch nhìn đảm người nhún vai, bất lực lại kiêu ngạo tuyên bố: “Thưa quý vị khán giả, các tuyển thủ tham gia cuộc thi, ở dưới sự tận mắt chứng kiến của mọi người, vòng này lại là Tiêu Nhi giành chiến thắng!”
“Chị dâu vạn tuế, chị dâu uy vũ bá khí.” Lục Thiên Bảo phần khích hét lên.
Vân Thiên lạnh lùng nhìn cậu ta một cái: “Chú không sợ cô
Tuyền tức giận à?”
Lục Thiên Bảo lập tức chột dạ ngồi lại trên ghế, trên miệng lại vẫn khoe khoang nói: “Hừ, cô ấy thích mẹ của cháu, còn lâu mới giận!”
Vân Thiên nhưởng mày: “Không phải vừa nãy chủ nói, đây là cuộc đối kháng giữa hai cách châm cứu lớn sao?”
Lục Thiên Bảo bị nghẹn lời, nhìn trộm Lan Tô Tuyền ở trong phòng thực nghiệm một cái, thấy cô ấy hình như không tức giận, đang nói chuyện với người thu châm, mới thở phào một hoi.
Giọng nói rõ ràng của Lucy vang lên: “Thưa quý vị khán giả, các vị tuyển thủ, cuộc thi lần này là chế độ bảy vòng thăng bốn, hiện nay Tiêu Nhi đã thắng ba vòng liên tiếp, đến vòng cuối cùng của lần thi đấu này. Tuyển thủ của hai đội khác, nếu như mọi người vẫn muốn tiến hành hết tất cả các vòng thi phía sau, lật ngược trận đấu, vậy thì xin hãy dốc hết sức mình. Bây giờ, tôi sẽ giải thích cho mọi người quy tắc của vòng thi thứ tư… “Không cần thi nữa.” Nhìn lên sân khấu, Tổng Anh Hoa đột nhiên chống gậy đứng dậy: “Tôi thu lại sự kiên quyết của mình, đồng ý để STAR hợp tác với Phần Trại.”
Giọng nói của ông không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người ở đó nghe thấy.
Vừa dứt lời, ông không kìm được họ lên.
Cho dù là ở trên sân khấu hay là ở trường thi, mọi người đều ngây ra, tất cả đều không hiểu gì nhìn ông.
Cẩm Tiêu Nhi hơi hưởng lên, trong ánh mắt nhìn về phía
Tổng Anh Hoa ngoài sự kinh ngạc, càng nhiều hơn là một tia lo läng.
Ông ấy đây là, đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, hay là do lý do co the?
Tiêu Nhi nhíu mày, không dám nghĩ kĩ hơn.
Người của Tổng Anh Hoa hơi lung lay, giống như là không đủ sức. “Ông chủ, cần thận
Kent vội vàng tiến lên trước đỡ lấy ông, đưa cho ông một cái micro vô tuyến. “Tôi không sao.” Tống Anh Hoa cầm lấy mic, đẩy Kent ra, đứng thẳng lưng: “Tôi sẽ chính thức giao lại STAR cho Tiêu Nhi và Kiến Đình, cho dù là tài sản hiện có hay là sau khi hợp tác cùng Phấn Trại, đều toàn quyền do hai người xử lý. Nhưng, tôi có một điều kiện, tôi sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của việc hợp tác, người của Phấn Trại cũng không được.”
Ảnh mắt ông thẳng tắp kiên định nhìn về phía đoàn người Lan Tô Tuyền: “Tôi có thể làm được hoàn toàn tin tưởng, không giữ lại gì cho mình, các người có thể chứ?”
Trên người của tất cả tuyển thủ tham gia cuộc thi, đều có mic.
Lan Tô Tuyền ngẩng đầu nhìn Tổng Anh Hoa, sảng khoái cười: “Không vấn đề, chúng tôi sẽ tôn trọng và chấp hành tất cả các quyết định của cô Tiêu và cậu chủ”
“Bà có thể đại diện cho lão Phật gia các người không?”
Tổng Anh Hoa nghi ngờ nói. “Tôi xuất hiện ở đây, chẳng phải chính là do lão Phật gia để tôi đại diện ông ấy đến hay sao?”
Lan Tô Tuyền mỉm cười, ngữ khi hào phóng lịch sự lại mang theo vài phần trêu đùa lập tức giành được hảo cảm của mọi người, ngoại trừ Dương Liễu