Chương
Phần Trại và người của STAR cùng nhau vỗ tay một cách máy móc, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhi vừa là kính phục vừa là cảm giác thất bại. Vậy mà ánh mắt này khi nhìn thấy người ở phía đối diện, người của hai đội lại đồng thời hất cám, khinh miệt coi thường hừ một tiếng lạnh lùng.
Lucy không thể hiện thái độ gì, đem biểu cảm của tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt: “Không sao, thi đấu còn có bốn vòng, mọi người tiếp tục cố gắng. Bây giờ chúng ta tiến hành vòng thi thứ hai, phán đoán bệnh.
Hai bên có thể sử dụng tất cả các dụng cụ chẩn đoán có ở đây, bất luận là dùng phương pháp trung y hay dùng phương pháp tây y, chỉ cần mọi người muốn, đều có thể sử dụng. Thời gian vẫn là ba mươi phút, trong vòng nửa tiếng, ai là người trước tiên chẩn đoán ra kết quả khớp với các chứng bệnh đã được chẩn đoán của bệnh nhân, người đó sẽ là người thắng cuộc của vòng này.”
Cô ấy vỗ tay hai cái, lập tức có ba người phụ nữ đi từ ngoài cửa vào, lần lượt ngồi trước mặt của ba đội.
Ngôi trước mặt của Tiêu Nhi là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, tóc xoăn, dáng ( đặn, giữ gìn rất tốt.
Tiêu Nhi nhẹ nhàng cười, tỏ ý bảo cô ấy đặt tay lên bàn “Bình thường bác thấy chỗ nào không thoải mái?”
Người phụ nữ vuốt tóc, than thở nói: “Không biết nói kiểu gì, hình như chỗ nào cũng không thoải mái, nhưng nếu thật sự xác định là ở chỗ nào, thì hình như lại không có. Chính là cả ngày đều không có tinh thần, cứ cảm thấy mệt không chịu nổi.
Nhìn trên sân khấu, Hoắc Tuấn Đình và Lục Thiên Bảo cùng nhìn nhau một cái, không kìm được âm thầm thay Tiêu Nhi toát mồ hôi.
Cái gì cũng không biết, cả hai phương hướng đều không có, đây là chẩn đoán bệnh sao? Đây rõ ràng là làm khó người khác mà!
Lại thấy Tiêu Nhi không nhanh không chậm, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười thân thiện: “Cháu hiểu rồi, đừng lo lắng, đợi cháu xem cho bác xong sẽ biết ngay thôi.” Cô ấy vừa nói, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên mạch môn của người phụ nữ.
Bệnh nhân mà hai đội khác phải đối mặt, rõ ràng tốt hơn của Tiêu Nhi rất nhiều, không chỉ nói ra nơi mình không thoải mái một cách rõ ràng, còn nói cả tiền sử bệnh di truyền của gia đình.
Phần Trại phải Lan Tô Tuyên tự mình đi bắt mạch cho bệnh nhân, còn Lâm Tương bên này trực tiếp dùng máy kiểm tra cho bệnh nhân. Nhìn thời gian từng phút từng giây trôi qua, tất cả những người vây xem đều giơ cổ ra thật dài. Lần này, vì có nhân tố người tham gia, độ khó rõ ràng cao hơn việc chuẩn đoán bột thuốc của vòng trước rất nhiều.
Nhưng hai đội kia đều có năm người, có thể cùng nhau suy nghĩ, cùng nhau hợp tác, còn Tiêu Nhi bên này chỉ có một người, tất cả các bước đều chỉ có thể do có tự làm hết.
Rất nhanh, thời gian đã trôi qua hai mươi lăm phút, trên mặt của người bên hai đội còn lại đã âm thầm có ý cười, đôi mày nhíu lại của Tiêu Nhi vẫn chưa được giãn ra.
Lucy nghiêng đầu nhìn Vân Thiện ở trên sân khấu, lo lắng ám thị nói: Có cần tôi trực tiếp cho cô chủ đáp án không? Tuy cô ấy không biết chẩn đoán chữa bệnh, nhưng cô ấy là trọng tài, tất cả đáp án đều đã được lưu sẵn ở trong máy tính siêu cấp của cô.
Vân Thiên lắc đầu, ánh mặt nghiêm khắc “Tuyệt đối không được!
Lucy uể oải cúi đầu xuống, đúng lúc cô ấy chuẩn bị tuyên bố cuộc thi chỉ còn thời gian một phút, Tiêu Nhi đứng dậy. “Tôi xong rồi. Ánh mắt cô mang theo ý cười, trong tay đang cầm bệnh án đã viết xong cùng với phương pháp chữa bệnh.
Lucy mắt liếc qua, biểu cảm lập tức thoải mái: “Cùng với kết quả chẩn đoán đã được lưu sẵn ở trên hệ thống không sai một chữ, nhưng phương án chữa bệnh lại tốt hơn cả phương án chữa bệnh mà bệnh nhân đang dùng trước đây. Lợi hại, thật sự quá lợi hai!”
Cô ấy kích động giơ ngón tay cái lên, đồng thời cũng không quên quay đầu nhìn hai đội còn lại: “Kết quả chẩn đoán của mọi người đã có chưa?”
“Đã có rồi.”
“Đã có rồi.”
Người của hai đội còn lại đồng thanh nói
Hiếm khi được lúc hiểu nhau, bọn họ nhìn nhau một cái rồi ai nấy đều kiêu ngạo quay đầu đi.
Đô trẻ con!
Lucy âm thầm phỉ báng, đem đáp án của hai đội đưa vào hệ thống quét: “Kết quả chẩn đoán của hai đội đạt tám mươi phần trăm tương thích với kết quả đã được nhập vào hệ thống trước đó. Nhưng, đều không phải là tương thích một trăm phần trăm. Cho nên, vòng này vẫn là Tiêu Nhi thắng cuộc.
Trên sân khấu dưới sân khấu, có người vui mừng có người áo não.
Tổng Anh Hoa ngôi ở vị trí trung tâm, đối diện với Tiêu Nhi ở trên sân khấu.
Nhìn cô ấy bận rộn, nhìn cô ấy lau mồ hôi, nhìn cô ấy đơn độc chiến đấu…
Trong ánh mắt bình tĩnh nho nhã của ông lộ ra một vết nứt, đứa con của ông và Nghĩa Lan, ưu tú như vậy, sánh được với tất cả những lời đẹp đã nhất trên đời này.
Cho dù là STAR hay là Phần Trại, cô thật ra đều không đặt ở trong mắt, điều cô nhìn thấy chỉ có những bệnh tật và khổ đau cần được cứu chữa. Trong mắt cô ấy là tình yêu lớn đối với thế giới này, mà không phải là một người nào đó, càng không phải là quyền lợi và tiền bạc…
Sau khi nghỉ ngơi thu dọn sân khấu một thời gian ngắn, cuộc thi chính thức bước vào vòng thứ ba. Cải bàn dài ở trước mặt ba đội đã được dọn đi, trước mặt bọn họ đặt một chiếc giường đẩy, trên giường đẩy là một người đàn ông rơi vào trạng thái hôn mê, “Mọi người, mọi người có thể dùng bất cứ cách nào, yêu cầu duy nhất là dưới trường hợp không có vết thương ngoài rõ rệt, đánh thức bệnh nhân tinh lại từ trong trạng thái hôn mê. Lần này không có giới hạn thời gian, mời mọi người phát huy sở trường của mình, đội nào đánh thức được người bệnh trước, đội đó sẽ chiến thắng.” Giọng nói của Lucy tự mang theo hiệu ứng âm thanh, truyền đến tại của từng người một cách rõ ràng: “Bây giờ tôi tuyên bố, cuộc thi bắt đầu.
Mấy người Lâm Tương có sở trường về tây y hơn, sau khi thông qua kiểm tra đơn giản, bọn họ lựa chọn cách trực tiếp nhất là kích điện.
Máy kích điện được đẩy ra, năm người đồng tâm hiệp lực lấy miếng điện cực dán lên đầu, các huyệt đạo trên người của bệnh nhân, sau đó lần lượt giải phóng điện lưu
Còn Phấn Trại và Tiêu Nhi ở phía bên này, sau khi thông qua bắt mạch, hai bên đều cùng chọn cách châm cứu.
Cây trâm bạc trắng tinh ở dưới ánh đèn, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cùng với bàn tay nhanh nhẹn, lần lượt cắm vào các huyệt vị của bệnh nhân, tim của mọi người có mặt ở đó cũng bị kéo theo.