Sáng sớm ngày hôm sau ông bà Lý tới đón cô, bọn họ không ngờ Lục Sóc cũng đi cùng, tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều mà lái thẳng xe đi đến chỗ cần đến.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đi vào trong khu biệt thự, “Lam Môn Phúc Địa” là khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố A, người sinh sống ở đây không. giàu sang thì cũng phú quý, cũng chính vì như thế nên trị an ở khu biệt thự này cũng được thiết lập rất tốt, không có số nhà riêng thì không thể vào được.
Hai người họ cũng sống trong khu biệt thự này, chỉ cẩn có số nhà là có thể vào được, cũng, giảm thiểu được rất nhiều phiền toái.
An Đào Đào nhìn qua cửa sổ xe,thu hết mọi thứ trong khu biệt thự này vào mắt.
Biệt thự nào cũng rất lớn, rất thoáng đăng. nhưng so với căn biệt thự của Lục Sóc thì khác nhau một trời một vực.
Năm phút sau, chiếc xe đừng bánh trước cổng.
của một căn biệt thự.
Có một bà cụ đang đứng chống gậy bên ngoài cửa căn biệt thự, vừa trông thấy chiếc xe dừng lại hai mắt bà ấy sáng bừng, giống như đã tóm được cọng cỏ cứu mạng vậy.
tức chống gậy đi đến trước cửa xe rồi nói: “Bà Lý bà tới rồi à.”
Bà cụ Lý bước từ trên xe xuống, lập tức đỡ lấy cánh tay của bà ấy rồi nói: “Bà Tạ, chẳng phải tôi đã bảo bà đợi ở trong nhà rồi sao? Sao bà lại không, nghe lời tôi nói cứ muốn ra ngoài này đợi thế này, hôm nay gió lại thổi mạnh như thế.
Bà cụ Tạ xua tay rồi nói: “Chỉ là tôi nóng ruột muốn gặp được thần y An thôi, bà nói y thuật của. thần y An giỏi như thế, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho đứa cháu gái yêu của tôi, phải không?”“Nom bà lo lắng chưa kìa.” Bà cụ Lý vỗ lên mu. bàn tay của bà ấy rồi an ủi: “Nếu Đào Đào có thể chữa khỏi thì chắc chắn con bé sẽ chữa khỏi, bà cũng đừng lo lắng quá, mau đưa chúng tôi vào trong xem rốt cuộc cháu gái bà bị
“Được, được, được.” Bà cụ Tạ vội vàng gật đầu, quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Sóc đang đứng bên cạnh An Đào Đào, tổ hợp trai xinh gái đẹp như thế này trông rất hút mắt, cô gái này có làn da trắng đến phát sáng, đôi mắt chớp chớp rất có hồn, giống như có làn nước trong chảy trong đó vậy.
“Bà Lý, cô gái này chính là thần y An sao?” Bà cụ Tạ lập tức kéo áo bà cụ Lý tồi nhỏ giọng hỏi.Bà cụ Lý gật đầu, sau đó lại rất nghiêm túc nói: “Đúng vậy, bà đừng thấy người ta chỉ là một cô nhóc mà có ý kiến với người ta nhé.
Bà cụ Tạ khẽ hừ một tiếng, xua tay rồi nói: * "Tôi cũng đâu phải là bà già không biết gì như thế, chỉ nhìn vào tướng tá của cô nhóc này thôi là tôi đã biết cô ấy không phải dạng tầm thường rồi, còn cả người đàn ông đang đứng bên cạnh cô ấy nữa, chẳng phải là Lục Cửu Gia sao?”
“Cái này mà bà cũng biết à?” Bà cụ Lý rất ngạc nhiên, chắc nhà họ Tạ của bọn họ không có qua. Tại gì với Lục Sóc chứ.
Bà cụ Tạ đắc ý nói: “Đừng thấy tôi thế này thật ra tôi cũng từng chơi Weibo đó.”
Bà cụ Lý sững ngờ, đúng là đỉnh.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi vào trong phòng khách.
Nhà họ Tạ có mở một công ty thực phẩm, tuy bình thường không có qua lại gì với Lục Sóc những cũng biết được tiếng tăm lừng lẫy của anh, cộng thêm những bức ảnh ở trên mạng và cả mọi thứ trên weibo lần trước nữa, muốn khiến người ta không biết cũng rất khó.Nhưng sự xuất hiện lần này của Lục Sóc khiến ai nấy trong nhà họ Tạ đều phải hoảng hốt.
Hai vợ chồng nhà họ Tạ thận trọng nhìn Lục Sóc, sợ mình sẽ nói sai hay làm sai chuyện gì đó. mà tự rước họa vào thân.
Lục Sóc vắt chéo chân, lặng lẽ nghịch chiếc cốc thuỷ tỉnh ở trên bàn trà, anh hoàn toàn không để tâm đến sự đè đặt của đôi vợ chồng nhà họ Tạ, bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên lạnh giá, im lặng.
“Ờ thì, bệnh nhân đâu rồi?” An Đào Đào thấy bầu không khí có chút khác thường thì lúng túng cất tiếng hỏi.
Cô vừa lên tiếng, bầu không khí im lặng trong phòng khách đã bị phá vỡ.
Đôi mắt của vợ chồng nhà họ Tạ sáng bừng, họ nhìn An Đào Đào bằng ánh mắt như nhìn thấy cứu tỉnh.
“Như Như đang ở trên tầng, để bác đi gọi con. bé xuống.” Bà Tạ Như thể tìm được một cái cớ nào. đó, vội vội vàng vàng di lên tầng, cũng không đám thở mạnh.
Khoảng hai mươi phút sau, nước trong cốc thuỷ tỉnh đều đã lạnh, khí lạnh trên người Lục Sóc. càng lạnh hơn, Tạ Như mới đi xuống tầng dưới sự. giúp đỡ của bà Tạ.
Vừa mới đi xuống tầng Tạ Như đã cảm nhận được khí lạnh ở trong phòng khách, khi đối diện ánh mắt nồng nặc sát khí của Lục Sóc, suýt chút nữa cô ấy đã quỳ rạp xuống đất.
Tạ Dương cũng không thể ngồi yên được nữa, thấy cuối cùng vợ mình cũng đưa con xuống thì không khỏi thở phào, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi trong vô thức: “Sao lại xuống muộn như thế?”
Bà Tạ đưa Tạ Như qua đó rồi nói: “Mấy năm qua Như Như đã đi khám không biết bao nhiêu bác. sĩ nhưng vẫn không thấy đỡ hơn chút nào, hiện †ại mụn trên mặt con bé cũng ngày một nhiều, con gái thấy xấu hổ khi gặp người khác.”
Lục Sóc cúi đầu cười khẩy, giống như tiếng. ngâm của ma vương vậy.
Tạ Như sợ đến nỗi nắm chặt góc áo của bà Tạ, cô ấy càng cúi thấp đầu hơn, cô ấy rất sợ, cũng rất tự ấy có rất nhiều mụn trên mặt, sau khi hết lại mọc thêm cái mới, cái mới mọc còn có cả mủ, trông gương mặt dính nhớp, giống như bị thối rữa. vậy.
Cô ấy chỉ là một cô gái mới hai mươi hai tuổi, đang học đại học, đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp như hoa nhưng lại vì gương mặt đầy mụn này mà bị người ta cười nhạo, bị người ta ghét bỏ, thậm chí gặp được người đàn ông mình thích cô ấy cũng không đám tỏ tình. Lâu đầu cô ấy cũng không đám đến trường nữa, suốt ngày ru rú trong, góc nhà, cũng ngày càng trở nên tự ti.
“Tạ Như?” An Đào Đào nhìn cô gái đang được bọc kín trước mặt mình rồi khẽ gọi một tiếng.
Trong lúc ngây người, Tạ Như nghe thấy một giọng nói rất đổi ngọt ngào.
Giống như một viên kẹo sữa vậy, ngọt tới tận tim.
“Chị ngẩng đầu lên đi, em là bác sĩ, để em khám cho chị.” An Đào Đào cố gắng nói bằng giọng điệu dịu dàng nhất.
Tạ Như bất giác quay qua nhìn An Đào Đào rồi sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
Cô rất xinh đẹp! Giống như một đoá hoa hồng kiểu điễm vậy, nở rộ, xinh đẹp, hình như cả cơ thể đều đang phát sáng, nhất là nốt ruồi lệ đưới đôi mắt, như hớp mất hồn người ta.
Ngược lại là cô ấy, xấu như món đồ trong thùng rác.Thấy cô ấy không chịu ngẩng đầu lên, An Đào Đào không khỏi thở dài một hơi, cô ấy giống như. con rùa đen nhốt mình ở trong mai, chỉ cần gió khẽ thổi cọng cỏ khẽ động một chút là sẽ nhốt mình lại.
Cũng khó trách, một cô gái mặt nổi đầy mụn, còn quanh năm ldhông đỡ, nếu đổi lại là cô thì cũng sẽ tự ti, khó chịu thôi.
Khi đối điện với bệnh nhân như thế này chúng ta cần phải dịu dàng hơn nữa, từ từ hướng dẫn để cô ấy hoàn toàn tin tưởng vào mình.
An Đào Đào không lên tiếng nhưng cô đã giơ tay ra bắt mạch cho cô.
Tạ Như giật mình, nhưng cũng không có giấy giụa, bởi vì con quỷ lớn Lục Sóc đang nhìn chằm chằm về phía này, nếu như cô ấy đám giãy giụa, chắc sẽ chết mất.
Sau khi bắt mạch xong, An Đào Đào luôn tỏ ra rất thoải mái, tình trạng bệnh rất nhẹ, cũng, không nặng như cô nghĩ, chỉ cần bệnh nhân tích. cực phối hợp điều trị, chưa đến nửa tháng mụn sẽ có thể biến mất.
“Mất cân bằng nội tiết tố.” An Đào Đào buông tay, giọng nói của cô vẫn ngọt ngào bùi tai như. thế: “Nhưng không phải quá nghiêm trọng, em sẽ châm cứu cho chị trước sau đó sẽ kê đơn thuốc. chữa trị cho chị, chưa tới nửa tháng sẽ có hiệu quả thôi.”
Giọng nói của cô ngọt ngào, gần như có thể khiến người ta yên lòng, Tạ Như ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên hỏi: “Thật không, mụn trên mặt chị có thể biến mất thật sao?”
Lúc này An Đào Đào mới thấy rõ đáng vẻ của Tạ Như, trên mặt cô ấy toàn là mụn, từng cục mụn. đo đỏ mọc ra, có cục mụn còn bị rách đa chảy cả mủ nữa. Trông gương mặt như bị thối, dường như có thể thối rữa bất cứ lúc nào.
Ngoài gương mặt ra thì những chỗ khác của cô ấy đều rất trắng, gương mặt và đôi mắt đều rất đẹp, nếu như không có mụn thì chắc hẳn sẽ là một cô gái xinh đẹp.
“Chị cứ yên tâm, em sẽ không lừa chị đâu.” An Đào Đào nhìn cô ấy thêm và cái nữa, nét mặt cũng rất bình tĩnh.
Tạ Như đang định cười nhưng lại đột nhiên phát hiện ra gương mặt thối rữa này của mình đang lồ lộ ngay trước mặt người khác.