Sau khi chào hỏi xong, họ ngồi xuống và bắt đầu bàn chuyện.
An Đào Đào ngồi ở một bên, nghe mà ngơ ngác không hiểu gì.
Cô nhún vai, nghe không hiểu thì ăn bánh ngọt thôi.
Lục Sóc vắt chéo chân, khi tiếp đãi hai ông bà, thái độ của anh không có cái vẻ lạnh lùng nham. hiểm như thường ngày: "Tôi muốn hỏi chút, sao ông bà lại đột nhiên thay đổi quyết định?"
Rõ ràng mười ngày trước còn một mạch từ chối, không đư nửa giờ để thương lượng.
Nhưng sau mười ngày, lại có thể đích thân hỏi thăm tận cửa, chủ động muốn hợp tác, động thái này thật sự khiến người ta không hiểu nổi.
Ông Lý khoanh tay trước ngực, vẫn không nói gì.
Khi bà Lý đối mặt với Lục Sóc, bà không còn vẻ hiển hòa thân thiện như trước: “Thật ra chúng, tôi đột nhiên đổi ý là vì Đào Đào, nếu không có con bé, chúng tôi sẽ không đến."
Đối với đáp án này, Lục Sóc kinh ngạc nhướng mày, anh có rất nhiều suy đoán, nhưng lại không nghĩ tới cái này.
Mảnh đất lần trước là vì An Đào Đào, đại sứ. hình ảnh lần này cũng là vì cô?
Đúng là phúc tinh mà.
Lục Sóc bật cười, ngón tay mảnh khảnh đột. nhiên cào nhẹ vào lòng bàn tay cô.
An Đào Đào cũng có chút kinh ngạc, mãi cho đến khi cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, cô mới hoàn hồn lại: "Vì cháu?"“Cháu là một đứa trẻ ngoan.” Bà Lý nghiêng đầu, nụ cười lại trở nên hiển từ, “Nếu không có cháu, lão già nhà bà cũng sẽ không ngồi đây thoài mái như này, ông bà suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định dùng cách này để báo đáp cháu."
“Thật sự không cần làm vậy đâu ạ.” An Đào. Đào xua tay: “Cháu là bác sĩ, chữa bệnh cứu người là việc nên làm.”
“Được rồi được rồi." Bà Lý vỗ vỗ mu bàn tay. cô, ghé vào tai cô thì thẩm: “Đừng từ chối, bà là đang muốn giữ thể diện cho cháu, một mình cháu ở đây không dễ đàng gì, ông bà cẩn phải để cho Lục Sóc thấy sự lợi hại của cháu, nhìn thấy có nhiều người chống lưng cho cháu như này, để cậu ta không dám bắt nạt cháu.”
An Đào Đào bật cười, nhưng cuối cùng trong. Tòng cũng rất ấm áp, cô cũng hạ thấp giọng, thanh âm nhẹ nhàng vô cùng mềm mại ngọt ngào: "Cám ơn bà Lý."“Không được từ chối nữa?” Bà Lý mỉm cười.
An Đào Đào mỉm cười gật đầu.
Lục Sóc rụt đầu ngón tay, giọng nói của họ rất nhỏ anh chẳng nghe thấy gì nhưng hẳn là có liên quan đến anh.
"Vậy chúng ta nói tiếp chuyện hợp tác đi." Thấy họ ngừng nói chuyện, Lục Sóc quay lại vấn để chính.
Cuộc trò chuyện sau đó diễn ra thuận lợi, đôi bên đều rất hài lòng, Lục Sóc lấy ra bản hợp đồng. đã soạn thảo sẵn, đưa đến trước mặt hai ông bà: “ Đây là hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên rồi."
Vào ngày anh đến nước S, vốn đĩ anh muốn ký hợp đồng nhưng ai mà ngờ An Đào Đào lại xảy ra chuyện, anh không chút nghĩ ngợi hủy bỏ hợp đồng liền quay về khách sạn.
Tiếp sau đó, một mình xông vào nhà kho cũ, bị bắn phải trú mưa trong hang động, sau khi được giải cứu vị khách nước ngoài đó đã rất bất mãn với hành vi của anh, việc hợp tác đôi bên cứ. thế tan tành.
Dù sao cũng đang ở nước ngoài, anh cũng không thể làm những chuyện quá nóng nảy, nhưng trong lòng lại giống như ẩn dấu một con đã thú, vô cùng tức giận.Hai ông bà xem qua hợp đồng, sau khi thấy hoàn toàn không có vấn để gì mới ký tên lên.
"Hợp tác vui vẻ." Thấy sự việc ổn thỏa, ngọn lửa đó trong lòng Lục Sóc cũng đã đập được tắt, anh đặt hợp đồng vào tay Hoàng Sâm, để anh ta cất giữ nó.
Hoàng Sâm tiếp nhận hợp đồng, anh ta chứng kiến toàn cảnh này mà thoáng chốc ngây dại, anh tabiết hai ông bà này khó đối phó thế nào, cũng biết khi đó Cửu Gia đã nói rất nhiều nhưng không hể lay chuyển.
Nhưng giờ thì sao, họ đã đến đây vì chị đâu! Chị đâu của bọn họ quả là bảo bối, đất đai và đại sứ hình ảnh đều có sự góp mặt của cô!
Ông Lý kiêu ngạo hừ một tiếng: "Đừng vui mừng quá sớm, chúng tôi chỉ là nể mặt Đào Đào thôi."
“Đào Đào là một cô gái tốt, cậu nhất định phải đối xử tốt với con bé.” Bà Lý vẫn có chút không vừa ý với Lục Sóc, luôn cảm thấy mình như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu: “Dám bắt nạt con bé, bà già này sẽ không để yên cho cậu.”
An Đào Đào phì cười nhưng hơi sợ Lục Sóc sẽ nổi điên.
Không ngờ, Lục Sóc thế mà lại tốt tính gật gật đầu, tỏ ý đồng thuận: "Được."
Bây giờ đến lượt An Đào Đào chết lặng.
Lục Sóc mà cô biết, không thể ngoan ngoãn như vậy được.
“Đào Đào, thực ra vẫn còn có một chuyện cần cháu giúp.” Bà Lý nhìn An Đào Đào, có chút e ngại.
An Đào Đào chớp chớp mắt, nhiệt tình nói: "Bà Lý, bà nói đi, nếu có thể giúp cháu nhất định sẽ giúp."
“Là thế này.” Nghe cô bảo đảm như vậy, bà Lý cười càng vui vẻ: “Bà có cháu gái của một người bạn cũ trên mặt nổi rất nhiều mụn, ban đầu chỉ có mấy cái nhưng giờ thì đầy cả mặt, khuôn mặt của cô ấy, đi khám rất nhiều bác sĩ cũng không có tác dụng, vốn dĩ là một cô bé xinh đẹp mà giờ bị mụn khiến con bé rất tự tỉ, Đào Đào, cháu có thể khám. cho con bé không?”
Mụn?
Cô chưa từng khám cho người bị mụn mà.
An Đào Đào sở sở mũi, có chút xấu hổ nói: "Cháu chưa từng trị mụn cho người ta nhưng có. thể đi khám xem sao, nếu có thể chữa, cháu nhất định sẽ cố hết sức."
Bà Lý nghe xong, liền hài lòng vui vẻ gật đầu: "Được được, vậy ngày mai bà đến đón con nhé?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================
An Đào Đào mìm cười đáp lại, hoàn toàn không chú ý khuôn mặt đã tối sầm còn hơn cả đêm đen của Lục Sóc.
Hoàng Sâm đứng ở một bên, nhìn sắc mặt Lục Sóc đen hơn đít nồi, không khỏi sợ mất mật, chẹp, rốt cuộc là ai đã chọc giận Cửu Gia?
Hình như An Đào Đào chưa phát hiện ra,vẫn đang vui vẻ cười nói với bà Lý. Mãi đến khi hai ông bà rời đi, cô mới phát hiện bầu không khí phòng khách lạnh đi rất nhiều.
Cô giật tim đập thình thịch, vừa quay đầu lại liển bắt gặp ánh mắt u ám của Lục Sóc.
Đen kịt, giống như vực sâu không đáy.An Đào Đào hé môi, toàn thân sợ hãi đông cứng lại, đến hô hấp cũng khó khăn, cô cắn nhẹ môi, có chút khó hiểu hỏi: "Cửu Gia, anh sao thế?"
Sắc mặt đen như vậy, thật đáng sợ, muốn ăn. thịt người sao?
Lục Sóc kéo áo cô xuống, lộ ra hai cánh tay đầy vết xước đỏ ửng, ánh mắt anh thẳm như đầm sâu, trên môi nhếch lên nụ cười đáng sợ: "Vết thương chưa lành, muốn chết?"
An Đào Đào: "!!"
Thật hung dữ, muốn chạy quá.
An Đào Đào sửng sốt một hồi mới cảm giác được hình như Lục Sóc đang quan tâm cô. Nhưng cách biểu đạt này thực sự rất hãi hùng, như thể anh muốn bóp chết cô vậy.
Cô rũ mi, tủi thân nói: "Vết thương của em. không nghiêm trọng, thật đó, giờ đã kết vầy rồi, mấy ngày nữa sẽ hết thôi, Cửu Gia, rõ ràng anh. nói sẽ không hung dữ với em nữa mà."
Lục Sóc cười khẽ, đôi mắt tối đen đã bớt lại, tràn đầy ý châm chọc.
An Đào Đào bị dọa cho câm nín.
“Cùng đi đi.” Lục Sóc nhìn chằm chằm cô, dường như chỉ cần cô nói từ không, thì sẽ bẻ cổ cô ngay.
An Đào Đào không hiểu nổi, chẳng qua là đi khám bệnh cho người ta mà thôi, anh đi cùng làm. gì, hơn nữa bản thân anh cũng là bệnh nhân, bị thương nặng như thế còn đám chạy lung tung?
Nhưng An Đào Đào không đám nói ra, chỉ có. thể gật gật đầu.
Lục Sóc vắt chéo chân như rất hài lòng với sự ngoan ngoãn nghe lời của cô, sự lạnh lùng giữa mĩ tâm và ánh mắt đã tiêu tan, còn như có một tỉa vui sướng lóe lên.
Hoàng Sâm đứng một bên quan sát toàn bộ lại lần nữa ngu ngơ cả người, bắt đầu từ khi nào thì Cửu Gia nhà bọn họ lại để hài lòng như vậy chứ?