Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

chương 125: c125: thủ đoạn lưu loát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

An Đào Đào sửng sốt, bọn họ đã trở lại!

Cô nhanh chóng nhặt sợi dây thừng, nhẹ nhàng buộc lại, tạo ảo giác mình vẫn là một con vật bị nhốt trong lồ ng.

Một giây sau khi cô làm xong tất cả mọi chuyện, cánh cửa sắt lớn của nhà kho bị đá tung, Sói Độc hoang mang vội vàng chạy vào, sau đó nhấc bổng An Đào Đào lên và dùng dao kể vào cổ cô.

An Đào Đào bị đau nhíu mày lại, sau khi cảm. nhận được cảm giác mát lạnh truyền đến từ cổ, cô. cũng không đám hành động thiếu suy nghĩ: "Sói Độc, anh muốn làm gì đấy?”

Sói Độc không nghe thấy lời cô nói, há mồm lãi nhải một bên: “Mẹ kiếp, giỏi lắm Lục Sóc, vậy mà lại đám lừa bọn ta, còn đám đánh lén, chúng, ta đều bị hắn ta chơi đùa đến quay mòng mòng!”

Nghe được tên của Lục Sóc, ánh mắt An Đào Đào lóe lên.

Lừa? Đánh lén?

Anh ta đến rồi sao?

“Nhưng không sao, người phụ nữ của hắn ta đang ở trong tay bọn ta, hắn ta còn đám giở trò sao?" Sói Độc hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ mừng thầm.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài kho hàng vang, lên tiếng bước chân đều đều, sau đó càng ngày càng gần... Một đôi giày da đột nhiên bước vào, ngay sau đó, một bóng người mảnh khảnh từ bên ngoài đi vào, anh mặc một chiếc áo gió màu đen, cùng một quần dài màu đen, một thân lạnh lẽo và uuám, nhiệt độ trong nhà kho cũng theo đó giảm xuống đến mức đóng bằng.

“Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra.” Lục Sóc nghịch súng lục, ánh mắt nhìn Sói Độc tựa như đang nhìn một cỗ thi thể.

Cảm nhận được sự uy hiếp của anh, toàn thân Sói Độc run rẩy, nhưng bởi vì có An Đào Đào là con tin ở đây, gã liền lớn gan nói: “Muốn tao buông ra cũng được, trước tiên mày ngoan ngoãn bỏ súng. xuống đã, nếu không, tao không ngại rạch vài nhát trên mặt vợ mày.” Sắc mặt Lục Sóc âm trầm, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự khát máu u ám, làm cho trong, lòng người ta phát lạnh.

“Còn không mau buông xuống?” Sói Độc tỳ đao lên cổ An Đào Đào.

Làn đa của cô mềm mại, rất nhanh đã xuất hiện một vết máu.

Lục Sóc nheo mắt lại, siết chặt khẩu súng lục, gân xanh nổi lên.

An Đào Đào nhìn chằm chằm Lục Sóc, cô đã ngây người từ lâu rồi, đến ngay cả vệt máu trên cổ cũng không để ý.Không phải bọn họ nói là Lục Sóc sẽ không tới sao?

Tại sao đột nhiên lại đến vậy?

Cảm thấy kịch bản này có gì đó không đúng, đại ma vương Lục Sóc làm sao có thể phù hợp làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ? Còn nữa, làm sao anh ta có thể bỏ súng xuống được chứ, đó là vũ khí duy nhất của anh ta, một khi bỏ xuống, không phải sẽ trở thành cá nằm trên thớt hay sao?

Dưới ánh mắt mơ hồ của An Đào Đào, Lục Sóc nhướng mày, ưu nhã ném khẩu súng xuống đất.

Đúng vậy, đã vứt xuống, ngay cả phản kháng cũng không phản kháng dù chỉ một chút, vẫn bình tĩnh như thế.

Lần này, ánh mắt An Đào Đào càng thêm phức tạp, cô khẽ mím môi, nhất thời không biết anh đang nghĩ gì.

“Ha ha, Lục Cửu Gia Lục Sóc hóa ra cũng chỉ có thế, vì một người phụ nữ mà mặc cho người khác sai khiến, thật đúng là anh hùng đa tình mà. "Sói Độc cười ngả nghiêng, dao ở trong tay hơi buông lỏng, cũng không còn cảnh giác như vừa nãy nữa.Lục Sóc bẻ ngón tay, khớp xương lộp bộp phát. ra âm thanh thanh thúy.

“Bây giờ thì ôm đầu ngồi xổm trong góc tường!” Sói Độc mở miệng ra lệnh một lần nữa, ngữ khí không kiêng nể gì.

Lục Sóc cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn để hai tay sau đầu, hai mắt vẫn âm trầm, còn có một chút sự kiêu ngạo, hoàn toàn không có sự hoảng loạn khi gặp nguy hiểm.

Sói Độc nuốt nước miếng, vừa nghĩ tới Lục Sóc nghe mệnh lệnh của mình giống như chó, gã liền càng vui vẻ, cũng càng thêm đắc ý.

An Đào Đào nhân cơ hội này thoát ra khỏi đây thừng, nhanh chóng cắm kim châm vào ma huyệt của Sói Độc!

Cô ra tay rất lưu loát, gọn gàng như lúc giết con rắn độc, hoàn toàn không có một chút do dự.

Sói Độc hoàn toàn không ngờ cô có thể cởi được dây thừng, cả người ngẩn ra, sau khi ý thức được, gã liền muốn đến túm lấy cổ cô, nhưng bổng. nhiên, gã cảm thấy toàn thân tê liệt, đần đần đầu có chút choáng váng, như sắp ngất xỉu.

“Con khốn, mày rốt cuộc đã làm cái gì với tao? ” Sói Độc nghiến răng nghiến lợi, cố gắng duy trì sự tỉnh táo.

Chỉ là một chút thuốc mê thôi, đủ để cho. mày ngủ một giấc ngon lành.” An Đào Đào đã một cước lên người Sói Độc, sau đó rút kim châm cắm. trên người gã ra.

“Ẩm” một tiếng, Sói Độc không chống cự được nữa, nặng nề ngất đi.

Lục Sóc đứng ở một bên, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán ở trên người cô, sau khi nhìn thấy động tác lưu loát của cô, trong mắt anh hiện lên. một tỉa gợn sóng nhẹ, sau đó trở nên điên cuồng, kinh ngạc, rất b3nh hoạn.

Lúc cô đâm kim châm cũng lưu loát như lúc giết rắn độc, hoàn toàn không còn sự yếu ớt của một con thỏ con, mà giống như đóa hoa hồng kiểu diễm mang đầy gai đã nở rộ, khiến người ta kinh diểm.

An Đào Đào nhanh chóng nhặt khẩu súng lục trên mặt đất lên, nhét vào lòng Lục Sóc, nói: “Cửu Gia, bọn họ còn bốn người nữa, chúng ta đi mau.”

Ánh mắt Lục Sóc lại lóe lên, vậy mà lại không bị đọa sợ, ngược lại còn có thể bình tĩnh nói lại số lượng quân địch, thật sự là làm cho người ta có chút bất ngờ.

Thấy Lục Sóc không nhúc nhích, An Đào Đào. tức giận nắm lấy cổ tay anh chạy ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, An Đào Đào đã có chút bối rối, bên ngoài là một nơi cực kỳ hoang vu, cỏ đại mọc um tùm, mười con đường mà rẽ bảy nhánh tám nhánh, căn bản không phân biệt được đâu là lối thoát...

Cái này phải làm thế nào đây?

“Bên trái.” Lục Sóc ghé vào tai cô nói nhẹ.

An Đào Đào cũng không chút nghỉ ngờ, liền kéo Lục Sóc chạy đến con đường nhỏ bên trái, đoạn đường này lại thông thoáng không có chướng ngại vật đến không ngờ, bốn người còn lại cũng không có xuất hiện, phảng phất như đã bốc hơi khỏi thế giới này, kỳ lạ thật đấy.

“Đám người Hoàng Sâm cản đường đám người đó rồi.” Lục Sóc lại mở miệng, giọng vẫn thản nhiên.

An Đào Đào ngẩng đầu nhìn anh một cái, lúc này mới hiểu ra, bảo sao Sói Độc lại nói Lục Sóc đánh lén, còn giở trò, hóa ra là để cho Hoàng Sâm và anh Đàm dụ bọn họ đi trước, mà anh thì tới nhà kho cũ để cứu người.

Cửu Gia thật lợi hại.” An Đào Đào cười khen, giọng nói ngọt ngào mang theo chút thở hồn hển.

Mà lúc này, bên tai vang lên một tiếng xe việt đã chạy, sau đó, càng lúc càng gần...

An Đào Đào quay đầu nhìn lại, ánh mắt không khỏi ngẩn ra.

Một chiếc việt đã màu đen đang chạy về phía này, cửa xe mở toang, bên trong thò ra vài cái đầu, trong đó có một khuôn mặt u ám rất quen thuộc, chính là Phi Long!“Cửu Gia, là Phi Long, là đại ca của tên Sói Độc lúc nãy, hắn nhất định là tới bắt chúng ta.” An Đào Đào mím môi, đột nhiên hoảng sợ.

Lục Sóc cũng quay đầu lại, ánh mắt hung ác như dã thú, đồng thời khóa chặt con mổi, chờ thời cơ xông lên cắn giết.

“Là Lục Sóc!” Phi Long cũng rất nhanh phát hiện ra bọn họ, trong mắt hiện lên một tia tỉnh quang cùng sát ý: "Các anh em, hôm nay giế t chết Lục Sóc, ngày mai chúng ta có thể trở về ăn uống no say, đây là lời hứa của chủ tử cho chúng ta.”

Nghe được điều này, đám đàn em kia cũng gào lên hoan hô.

Bọn họ đồng thời rút súng lục ra, đạn trong nháy mắt bay tán loạn.

An Đào Đào sợ tới mức ngồi sụp xuống bịt tai lại: "Cửu Gia, làm sao bây giờ? Bọn họ nhiều người như vậy, lại còn có súng.”

“Chạy". Lục Sóc kéo An Đào Đào lên không ngừng chạy về phía trước.

An Đào Đào không quan tâm đ ến những thứ khác, cố gắng theo kịp bước chân của Lục Sóc, trong tình huống đặc biệt này, cô phải cố gắng, chạy, không thể kéo chân sau người ta được.

Phía sau, xe việt đã đang không ngừng đuổi theo, tiếng súng lục “Vèo vèo” không ngừng vang, vọng bên tai, hai người liều mạng chạy như điên dưới làn mưa đạn, nhưng trong khoảnh khắc viên đạn rơi xuống, bụi bay mù mịt. ánh lửa ở khắp mọi nơi.

An Đào Đào lại nhịn không được nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện vẻ mặt những người đó lạnh lùng đến đáng sợ.

Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn có chút sợ hãi: "Cửu Gia, hôm nay chúng ta sẽ bình an vô sự đúng không?”

Lục Sóc không nói gì, đột nhiên ấn đầu An Đào Đào, đ è xuống đất.

Lúc này, những viên đạn bay tới trong nháy mắt khảm vào thân cây. An Đào Đào trừng to hai mắt, giây tiếp theo liền bịt chặt miệng lại, nếu như Lục Sóc không ấn cô xuống, cô đã sớm bị bắn tung đầu mà chết rồi.

Còn không đợi cho An Đào Đào chuẩn bị sẵn sàng, Lục Sóc lại kéo lên, chạy về chỗ sâu nhất trong bụi cây.

Truyện Chữ Hay