“Cô ta chính là vợ của Lục Sóc, không ngờ lại còn trẻ và xinh đẹp hơn trong ảnh, không hổ là bá chủ thành phố A mà, thật là có phúc."
“Xinh đẹp thì xinh đẹp đấy, nhưng nếu bắt cô ta thì liệu có dụ được Lục Sóc đến đây thật không? Lục Sóc thủ đoạn độc ác, chẳng lẽ sẽ vì một phụ nữ mà vào hang cọp sao?”
“Chắc sẽ như vậy, lúc trước trên Weibo không phải là đã làm loạn ẩm ïhết cả lên à, Lục Sóc còn chủ động làm sáng tỏ chuyện kết hôn, giống như đang nói cho thiên hạ biết, cô ta chính là người phụ nữ của Lục Sóc.”
“Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi, sau khi gi ết chết Lục Sóc, gió thành phố A này cũng nên đổi chiều rồi.”
Giọng nói bên tai cứ càm ràm lải nhải liên tục, An Đào Đào cảm thấy đầu nặng trịch, mí mắt cũng nặng trĩu, không thể nào mở ra được, mộ mảnh hỗn loạn, khiến cho người ta không biết phải làm sao.
Cũng không biết qua bao lâu, ý thức của cô mới đần dần khôi phục lại, mí mắt cũng không còn nặng trĩu như vậy nữa.
Cô mở mắt ra, bị một tia ánh sáng chói chiếu vào mắt, phải mất một lúc lâu mới thích ứng được.
“Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một nơi nhỏ hẹp giống như nhà kho, trên đầu có ngọn đèn sợi đốt phát ra ánh sáng chói mắt, nhìn một lúc lâu sẽ khiến cho người ta có chút choáng váng hoa mắt.
Còn cô thì bị trói tay chân, ném vào một góc nhỏ, các góc xung quanh bốn phía là mấy chiếc hộp gỗ xếp chồng lên nhau, bên trên phủ kín mạng nhện, xung quanh hộp gỗ lộ ra vài chiếc đỉnh sắt, nhìn có vẻ sắc bén.
An Đào Đào nuốt nước bọt, trong lòng có chút sợ hãi.
Cô bị bắt cóc rồi sao?
Hơn nữa tình hình rất không ổn...Vừa rồi trong lúc còn đang mơ mơ màng. màng, cô nghe thấy mấy tiếng nói chuyện, hình như có nhắc tới Lục Sóc, chẳng lẽ bọn họ bắt cóc cô là bởi vì Lục Sóc?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, cánh cửa sắt nặng trịch của nhà kho đã bị đẩy ra, vài tên đàn ông hung ác đi về phía cô, nhân viên phục vụ. khách sạn trói cô tới đây cũng ở trong số đó.
Thấy cô đã tỉnh lại, mấy tên đàn ông cười to, nhưng trong mắt luôn lóe lên sự hung ác, làm cho. người ta sợ hãi.
"Cô Lục, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, chúng tôi biết cô được nuông chiều từ bé, ở nơi này chắc chắn sẽ không quen, nhưng mà cô không cần lo lắng, Lục Cửu Gia không thấy cô đâu, sẽ lập tức tới cứu cô thôi.”Xem ra bởi vì thân phận của cô, những người này sẽ không làm gì với cô, tạm thời cô vẫn an toàn.
Nghĩ đến đây, An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, tâm tình dần dần bình tĩnh lại: “Các người là ai, tại sao trói tôi đến nơi này?”
Mấy người đàn ông ngồi trên ghế, từ trên cao. nhìn xuống cô, giống như là đang xem một con thỏ trong lồ ng: “Không trói cô lại, làm sao có thể. dụ được Lục Sóc tới đây?”
Quả nhiên là nhằm vào Lục Sóc.
An Đào Đào híp mắt, đôi môi khẽ cắn chặt: “ Các người là kẻ thù của Cửu Gia à?”
Mấy người đàn ông nhìn nhau, lại cười ha ha, dường như cảm thấy lời của cô cực kỳ buồn cười: "Đúng vậy, chính là kẻ thù, đại ca của chúng tôi hận không thể khiến cho Lục Sóc chết.”
An Đào Đào nhíu chặt mày, suy nghĩ thay đổi liên tục.Sự do dự và tiếng cười vừa rồi của họ đường. như không đơn giản chỉ một kẻ thù đơn thuần...
Có phải là cô đã bị cuốn vào một chuyện gì đó rất ghê gớm rồi không?
An Đào Đào nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười càn rỡ của bọn họ, lập tức trở nên càng thêm. trầm tĩnh: "Cửu Gia lợi hại lắm, các người có chắc là sẽ giế t chết được anh ta không? Lỡ như đến lúc đó bị anh ta giết ngược lại thì sao?”
Lúc này, tiếng cười đừng lại, mấy người đàn ông nhìn chằm chằm An Đào Đào, cũng không biết qua bao lâu bọn họ lại cười lần nữa, nói: “ Không phải là vẫn còn cô Lục cô đây sao?Chỉ cần cô ở đây, còn sợ tên Lục Sóc kia không ngoãn ngoãn nghe theo à?” An Đào Đào nghe vậy, cũng rất muốn cười. Chắc chắn bọn họ không hiểu rõ Lục Sóc rồi, tên đại ma vương kia sẽ vì cô mà chịu nhẫn nhịn, ngoan ngoãn vâng lời sao?
Không bao giờ có chuyện đó, xem phim truyền hình nhiều quá rồi phải không?
An Đào Đào chỉ cười mà không nói lời nào, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia chế nhạo.
Đến buổi tối, bọn họ thay luân phiên canh gác đêm, lúc đầu canh giữ trong kho hàng cũ là hai người đàn ông có sẹo do bị đao chém, người đàn ông có vết sẹo bên trái tên là Sói Độc, còn người bên phải tên là Cú Đen. Bọn họ vây quanh trước bàn, đang uống rượu, chơi xúc xắc, hoàn toàn không để ý tới An Đào Đào.
Ánh mắt An Đào Đào lóe lên, hai tay bị trói sau lưng khẽ nhúc nhích, rất nhanh liền chạm được chiếc đỉnh sắt sắc bén kia, mài cắt từng chút
Cô không biết Lục Sóc có phát hiện ra mình mất tích hay không, cũng không biết Lục Sóc có mạo hiểm tới cứu cô hay không, mà cô không thể nào đặt tính mạng của mình vào thứ “không thể xảy ra” này được.
Mạng sống là của mình, muốn sống chỉ có thể tự cứu mình.
Đến sau nửa đêm, có hai người vào thay thế cho Sói Độc và Cú Đen. Hai người kia, một người gẩy gò u ám, chính là người đã bắt cóc An Đào Đào. trong khách sạn, tên là Lưỡi lê, người còn lại thì mập mạp, nhìn qua có chút hèn mọn, tên là Chuột Đen.
Bọn họ cũng không thèm để ý An Đào Đào, vừa vào liền bắt đầu đánh bài, trong tay cầm một. miếng thịt béo đang gặm đở, rất nhiều đầu mỡ.
An Đào Đào cúi đầu, giả vờ như đang nghỉ ngơi, nhưng hành động mài cắt vẫn không dừng lại.
Biên độ động tác của cô rất nhỏ, không ai phát hiện được.
Ngoài bốn người này ra, còn có một người tên là Phi Long gác đêm bên ngoài cửa, hắn âm trầm và thận trọng hơn nhiều, hình như hắn là thủ lĩnh của đám người này.
Toàn bộ nhà kho cũ nát được canh gác rất nghiêm ngặt, cho dù cô có cắt đứt đây thừng, muốn chạy trốn cũng rất khó khăn, phải nghĩ ra một đối sách trước mới được.
An Đào Đào không khỏi nặng nề thở dài một hơi, vốn tưởng rằng là tới đây du lịch, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này.
Ngày hôm sau.
Sói Độc ra bên ngoài đò thăm tin tức trở lại, gã nói với Phi Long ở ngoài cửa: “Đại ca, Lục Sóc đã biết chuyện người phụ nữ này mất tích rồi, em cũng đã đem tin tức của người phụ nữ này nói cho Lục Sóc biết, nhưng hắn ta lại không có bất kỳ hành động nào cả.”
“Hắn ta không quan tâm đ ến sống chết của người phụ nữ này à?” Phi Long nhíu mày, sắc mặt âm trầm.
Sói Độc lập tức lắc đầu: "Không rõ lắm, tâm tư. của Lục Sóc rất khó đoán.”
Phi Long quay đầu lại nhìn An Đào Đào ở trong nhà kho, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Cảm nhận được nguy hiểm, trong lòng An Đào Đào run lên, nhưng trong lòng lại có một chút cảm giác mất mát nhàn nhạt, quả nhiên vẫn phải tự cứu lấy mình, cô ở trong lòng Lục đại ma vương chẳng là gì cả.
Đem hy vọng ký thác lên người anh ta thì cô đã chết từ lâu rồi.
“Đại ca trước mắt không nên như vậy, lỡ như Lục Sóc chỉ là lừa gạt chúng ta thì sao?" Sói Độc nhìn ra sát ý của Phi Long, lập tức ra tay ngăn. cản.Phi Long suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý, nếu thực sự giết cô, Lục Sóc còn có thể ngoan ngoãn nghe theo hay không?
“Vậy tạm thời giữ lại trước, nếu thật sự vô dụng, thì giết đi.” Phi Long vẫn nhìn chằm chằm An Đào Đào, sát ý trong mắt không chút che dấu.
Cả người An Đào Đào run lên, tế bào toàn thân đều bị đông cứng, hắn so với Lục Sóc còn đáng sợ hơn, sát khí của hắn đối với cô cực kỳ rõ ràng, mãi không thể tiêu tan.
Bởi vì biết Lục Sóc tạm thời sẽ không tới nên phòng thủ của bọn họ cũng không nghiêm mật như trước nữa.
Toàn bộ nhà kho bỏ hoang cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình cô, cô có chút mừng thẩm, nhanh chóng dùng đỉnh sắt cắt mài dây thừng, cũng không biết qua bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy dây thừng đã lỏng ra.
Đã đứt rồi!
An Đào Đào mở to hai mắt, vô cùng hưng. phấn, cô nhanh chóng giãy dụa thoát ra, cũng. nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trói chân, làm xong mọi việc, cô mở túi vải nhỏ trên người.
Tất cả mọi thứ đều ở đó, cũng có cả được liệu trong đấy.
Cô nhớ bên trong có một bao thuốc bột có thể làm cho người ta hôn mê, được chiết xuất từ một loại thảo được, hiệu quả rất tốt, có lẽ lần này có thể dùng tới rồi.
Trên mặt bàn có nước, An Đào Đào đổ nước vào bột thuốc để nó hòa tan nhanh chóng, ngay sau đó, cô lấy ra mấy cây kim châm ngâm vào trong đó.
Cô không biết khi nào những người này sẽ đi vào, cho nên cô bắt buộc phải chạy đua với thời gian, để làm tốt mọi thứ trong thời gian giới hạn, tiếp theo sẽ là một trận chiến cam go.
Sau khi ngâm khoảng mười phút, An Đào Đào lấy kim châm ra rồi bọc cẩn thận cầm trên tay.
Lúc này, bên ngoài nhà kho đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn.