“Là ông bà đấy à.” An Đào Đào cười nói: “Lúc đó đến bệnh viện bác sĩ đã nói gì ạ, ông bà đã uống đơn thuốc cháu kê cho chưa?”
“Cô bé ân nhân.” Bà cụ Lý kích động nắm chặt tay An Đào Đào rồi nói: “Khi đó bác sĩ bảo, bệnh tim của ông nhà bà đột nhiên tái phát, rất nghiêm trọng, nếu như không kịp thời cứu chữa chắc có lẽ đã không sống nổi rồi.”
Ông cụ Lý đứng bên cạnh, đồng thời cũng rất cảm kích, ánh mắt ông ấy nhìn An Đào Đào cũng rất hiển từ.
Không sao là tốt rồi.” An Đào Đào vỗ lên mu. bàn tay của bà cụ Lý rồi ra hiệu cho bà ấy đừng nên quá kích động.
“Cô bé ân nhân, thật sự rất cảm ơn cháu, bác sĩ còn nói y thuật của cháu cao minh, nhờ có cháu cứu giúp đỡ nên mới hoàn toàn đẩy lùi được bệnh tim đột nhiên tái phát của ông ấy.” Bà cụ Lý nhớ lại sự việc khi đó, liền kích động đến nỗi nói năng không đầu không đuôi: “Cho dù khi đó ông ấy có được đưa đến bệ thì cũng phải trải qua thời gian khám chữa rất lâu, ông nhà bà cũng sẽ bị giày vò.”
An Đào Đào dở khóc dở cười: “Bà Lý đừng quá kích động, bà bình tĩnh trước đã.”
Bà cụ Lý không thể nào bình tĩnh được, bà ấy giống như tóm được cọng cỏ cứu mạng: “Ngày nào ông bà cũng uống thuốc cháu kê cho, hôm. trước lúc đi đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ còn nói ông nhà bà đã hồi phục được kha khá rồi, tim cũng khỏe lên nhiều, có thể nói đây là một kỳ tích."
Ông cụ Lý cũng đột nhiên lên tiếng: “Hơn nữa thuốc này cũng không đắng, cũng rất dễ uống."
“Bình thường ông bà cũng cần phải chú ý nhiều hơn đến thực đơn ăn uống, không được vui quá mà cũng không được buồn quá.” An Đào Đào mỉm cười căn dặn.
Hai người gì đầu, nghe lọt tai những gì cô nói, người này là thần y đó.
Kể từ ngày hôm đó, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm An Đào Đào, tuy lúc đó bọn họ có để lại danh thiếp.
nhưng cô lại chẳng hề gọi điện thoại đến.Không ngờ hôm nay bọn họ lại có thể gặp được cô ở nhà hàng này, hơn nữa cô còn là vợ của Lục Sóc.
Khi đó bọn họ cũng từng xem được ảnh trên weibo, chỉ là nhìn thoáng qua cũng không có nhìn kỹ, nếu như biết là cô thì bọn họ đã tìm đến tận nhà để cảm ơn rồi.
Cháu tên An Đào Đào phải không? Đúng là một đứa trẻ ngoan.” Bà cụ Lý vỗ lên mu bàn tay. của cô, bày tỏ sự yêu thích.
Lục Sóc có thể có được một cô vợ thế đúng là phúc phần tu mấy kiếp mới được.
Một thần y như cô, để trong giới quý tộc cũng chẳng có ai đám khinh thường, dù tiền có nhiều đến mấy thì cũng vô dụng, có mạng sống tiêu tiền mới là quan trọng nhất. Lục Sóc có thể lấy được cô, đúng là rất có mắt nhìn người.Mới ban nãy bà cụ Lý còn kêu oan cho Thẩm. Hoạ Hoạ nhưng một giây sau bà ấy đã bị An Đào. Đào tóm gọn triệt để rồi.
Thẩm Hoạ Hoạ đứng bên cạnh hoàn toàn bị ngó lơ, cô ta cắn chặt môi, nghĩ sao cũng không thể nào hiểu nổi.
Chuyện gì thế này?
Sao bọn họ lại quen biết An Đào Đào? Hơn nữa quan hệ còn tốt như thế?
Hai người này cũng là nhà từ thiện nổi tiếng ở thành phố A, rất có tiếng tăm, cũng rất có tiếng nói ở đây. Thẩm Hoạ Hoạ có thể gặp mặt quen biết với bọn họ cũng đo mối quan hệ của người nhà cô ta.
Cộng thêm tài ăn nói, đáng vẻ của cô ta, chẳng mấy chốc đã dành được tình cảm từ hai người già.
Cô ta vốn tưởng hai người họ có thể giúp mình đối phó với An Đào Đào nhưng ai ngờ sự việc lại phát triển đến bước đường này.“Ông Lý, bà Lý, hai người quen chị dâu ạ?” Thẩm Hoạ Hoạ không cam lòng bị ngó lơ, cô ta tiến lên phía trước rồi hỏi một câu.
Bà cụ Lý gật đầu, lại một lần nữa kích động, nói: “Đúng vậy khi đó bệnh tim của ông nhà bà đột nhiên tái phát, là Đào Đào đã cứu ông ấy, con bé giỏi lắm, thủ pháp châm cứu khiến người ta hoa cả mắt, châm được một lúc ông nhà bà đã tỉnh lại”
Thẩm Hoạ Hoạ ngây người lần nữa, không ngờ cô lại giỏi đến thế?
“Chị đâu, chị giỏi quá, không ngờ chị còn biết cả châm cứu nữa.” Thẩm Hoạ Hoạ bịt miệng, hơi ngạc nhiên nói.
An Đào Đào cũng rất thoải mái thừa nhận: “ Tôi là một bác sĩ Đông y.”
"May là có chị nên ông Lý mới có thể bình an." Thẩm Hoa Hoạ cảm ơn cô.
An Đào Đào nói: “Tôi là một bác sĩ, việc nên làm thôi.”
Trong lúc nói chuyện, bốn người đã đi vào bên. trong phòng bao.
Do đều quen biết nhau, An Đào Đào cũng thả lỏng hơn, hoàn toàn không còn đáng vẻ câu nệ và lúng túng trước đó nữa.
Sau khi ngồi xuống, ông bà Lý cũng rất nhiệt tình với An Đào Đào, lại một lần nữa quên đi sự tồn tại của Thẩm Hoạ Hoạ.
“Đào Đào, đồ ăn ở đây rất ngon, cháu ăn nhiều một chút.” Như thể bà cụ Lý đã coi cô thành cháu gái trong nhà mình vậy.
An Đào Đào mỉm cười hồn nhiên, lúc cô quay. đầu sang thì phát hiện ra ông cụ Lý đang định nếm thử một miếng gà cay, cô hoảng hốt vội vội vàng vàng ngăn ông ấy lại: “Ông Lý, lén gắp một miếng gà cay là hành động không tốt đâu, món này cay quá không thích hợp với ông.”
"Ông già, ông lại lén lút ăn đổ cay sau lưng tôi rồi.” Bà cụ Lý lườm ông ấy rồi hung dữ nói.
Ông cụ Lý ấm ức nhíu mày, lúc này mới thu đũa về.
Ông ấy lại len lén nhìn An Đào Đào một cái, như thể đang trách cô phá hỏng chuyện tốt của mình vậy.
“Ông cụ Lý, ở đây có bí đỏ và tần ô, ăn nhiều mấy cái này mới tốt cho sức khỏe được.” An Đào. Đào quay bàn xoay đến chỗ của ông cụ Lý.
Ông cụ Lý lại nhìn cô, ông ấy muốn ăn đồ cay. cơ, hu hu.
“Ông còn đám nhìn nữa!” Bà cụ Lý lấy đôi đũa gõ vào đầu ông ấy, giả bộ tức giận nói: “Đã nghe. thấy chưa, ăn nhiều bí đỏ với tần ô một chút, ông vừa mới khoẻ lại được một chút, định đổ mọi cố gắng trước đây xuống sông xuống biển hả.”
Thấy bà tức giận, trông ông cụ Lý giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, lập tức gắp vài miếng bí đỏ với tần ô.
Bà cụ Lý thấy thế mới mỉm cười.
Cảnh tượng hai ông bà tương tác với nhau. trông rất ấm áp, An Đào Đào thấy thế thì bất giác cong cong khoé miệng.
Có thể đi cùng nhau đến khi bạc đầu mà vẫn còn giữ được tình cảm như thế thì thật sự không. nhiều, quả thật rất khiến người ta hâm mí
“Trên bàn ăn mọi người đều nói nói cười cười nhưng dù có thế nào Thẩm Hoạ Hoạ cũng không sao vui nổi. Cô ta bị ngó lơ, bị cô lập giống như sự tồn tại của cô ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nó khác hoàn toàn với kịch bản ban đầu của cô ta.
Nhưng cô ta vẫn phải tươi cười, vẫn phải nghí lễ phép tắc, tới cuối cùng gương mặt cũng vì cười mà cứng đờ.
Ngay cả những món ngon này, cô ta ăn mà giống như đang nhai sáp vậy. Sau cùng cô ta thật sự không thể chịu nổi nữa, chỉ đành kiếm đại một cái cớ rồi rời đi: “Ông Lý, bà Lý, chị dâu, cháu có chút việc cần phải giải quyết, cháu xin phép đi trước ạ.”Lúc này bà cụ Lý mới nhìn đến cô ta: “Mau đi đi, đừng để chậm trễ thời gian.”
Thẩm Hoạ Hoa lại nở một nụ cười cứng ngắc: “Mọi người dùng bữa thong thả, cháu đi đây ạ.
Bầu không khí trên bàn ăn cũng không trở nên lúng túng vì sự vắng mặt của Thẩm Hoạ Hoạ, ngược lại còn càng náo nhiệt hơn, giống như ông. bà với con cháu trong nhà vậy.
Ăn cơm xong ông cụ Lý đề nghị muốn đưa An Đào Đào về nhà.
An Đào Đào cũng không từ chối.
Khoảng hai mươi phút sau, An Đào Đào đã về đến biệt thự, có thể nói chắc chắn vừa rồi Thẩm. Hoạ Hoạ đã cố tình đi đường vòng.
Tình địch, đáng sợ!
Xuống xe, An Đào Đào phát hiện ra có một người đang đứng trước cổng biệt thự của bọn họ, giống như đang chuẩn bị nhấn chuông đi vào vậy. Cô lại nhìn kỹ thêm lần nữa, lập tức nhận ra người đàn ông đó: “Anh Triệu, là anh à.”
“Bác sĩ An.” Nghe thấy giọng nói quen thuộ đôi mắt Triệu Đình Sâm sáng bừng: “Tôi đến để đưa giấy chuyển nhượng đất cho cô.”
An Đào Đào rất bất ngờ: “Nhanh như thế đã làm xong rồi sao?”
Triệu Đình Sâm đưa cái túi đựng giấy chuyển nhượng cho cô.
Lúc này ông bà Lý cũng bước từ trên xe xuống, bọn họ nhìn thấy quan hệ giữa Triệu Đình Sâm và An Đào Đào tốt như thế thì sững người.
“Đình Sâm, cháu cũng quen Đào Đào sao?"
Triệu Đình Sâm quay đầu lại, anh ta cũng sững sờ, hoàn toàn không ngờ bọn họ cũng đang, có mặt ở đây.