Cô vẫn thích màu sắc nhạt hơn.
Tuy nhiên, ngoại trừ màu sắc thì kiểu đáng không tệ, có lẽ cô vẫn nên mặc thử nó.
Wow, cô Thẩm, chiếc váy này rất hợp với cô, nó không những làm tôn lên vóc đáng xinh đẹp mà còn khiến cho làn da của cô càng trắng hơn nữa."
"Cô Thẩm, sau khi mặc chiếc váy vào, khí chất của cô trở nên tốt hơn."
“Trong lúc An Đào Đào phân vân nên thử bộ trang phục nào trước, bên tai truyền đến giọng nói nịnh nọt của các cô nhân viên.
An Đào Đào theo bản năng nhìn qua, lập tức kinh ngạc. Thẩm Hoạ Hoạ chọn một chiếc váy voan trắng, hoa văn thêu trên đó là sự kết hợp của. các yếu tố Trung Hoa, vô tình toát lên hương vị cổ kính, bên cạnh đó cũng tôn lên toàn bộ khí chất của cô ta, khiến cô ta trong nhẹ nhàng, địu dàng, hơn, mang một vẻ đẹp kinh người.
"Chị đâu, thật sự rất đẹp à?" Hai tay Thẩm Hoạ Hoạ đặt trước bụng, mỗi một cử chỉ đều mang. theo sự giáo dưỡng tốt. Đọc 𝐭hê𝑚 các chươ𝔫g 𝑚ới 𝐭ại -- T r 𝗨 𝑚 𝐭 r 𝘶 𝓎 ệ 𝔫.ⅴ𝔫 --
An Đào Đào gật đầu, thật lòng khen ngợi: " Rất hợp với cô."
"Cảm ơn chị." Thẩm Hoa Hoa cười tủm tỉm, mặt mày rũ xuống như bức tranh thủy mặc: "Chị dâu, nếu chị chọn quần áo xong rồi thì vào trong thử cho em xem với."
An Đào Đào ôm quần áo bước vào phòng thử đồ.
Trang phục cô muốn thử là một chiếc váy dài voan màu đỏ đậm với thiết kế hai dây, để lộ bờ vai xinh đẹp của cô.
Sau khi An Đào Đào mặc vào, cảm thấy rất vừa. vặn, giống như nó được thiết kế đặc biệt cho cô vậy. Khi An Đào Đào đẩy cửa ra ngoài, liền nghe thấy từng đợt tiếng hít thở.Bởi vì An Đào Đào không biết bây giờ mình. xinh đẹp cỡ nào.
Màu đỏ thẫm làm cô càng thêm xinh đẹp, khi chớp mắt càng toát ra một hương vị lấp lánh, nhìn như yêu phi hại nước hại dân thời cổ đại, khiến cho người ta không kìm được muốn dâng hiến tất cả cho cô.
Thẩm Hoa Hoa chăm chú nhìn An Đào Đào, đôi môi đỏ mọng khẽ mím chặt, không ai biết cô ta đang suy nghĩ cái gì.
Chị dâu, chiếc váy màu đỏ này rất hợp với chị." Vẻ mặt Thẩm Hoa Hoa hào phóng tiến lên: “Hơn nữa kích cỡ cũng rất hợp, nếu mua về, chắc chắn anh Lục Sóc sẽ rất thích."An Đào Đào không cảm thấy đẹp mắt, cô chỉ cảm thấy hơi khó chịu, cái này quá nổi rồi...
"Cái này, cái kia, còn có chiếc váy trên người chị dâu tôi, gói lại hết cho tôi đi." Thẩm Hoạ Hoạ không cho An Đào Đào có cơ hội đổi ý, nói thẳng. với nhân viên.
An Đào Đào lập tức hoàn hồn, hơi nghỉ ngờ nhìn cô ta: "Ừm, cái này của tôi cũng gói lại à?"
Thẩm Hoa Hoa hào phóng lấy trong túi ra một tấm thẻ hội viên, nói:"Đúng vậy, chiếc váy này rất hợp với chị đâu, coi như là quà gặp mặt em. tặng cho chị là được rồi."
Quà gặp mặt?
Sắc mặt An Đào Đào càng phức tạp, vì sao cô có cảm giác hình như đây không phải là món quà gặp mặt đơn giản nhỉ?
Giống như là nhìn cô tội nghiệp quá nên tôi hào phóng bố thí cho cô, cái loại cảm giác này không thoải mái chút nào
Hơn nữa, bây giờ cô là vợ của Lục Sóc, nếu thật sự tiếp nhận chuyện bố thí, vậy Lục Sóc cũng. sẽ mất mặt theo, tròng mắt An Đào Đào vừa đảo, đột nhiên cô lấy một tấm thẻ đen từ trong túi ra.
Tấm thẻ đen dát vàng trông cực kỳ chói mắt dưới ánh đèn.
An Đào Đào đặt tấm thẻ màu đen lên quầy thu ngân, hào phóng nói: "Quẹt thẻ của tôi, nếu cô đã gọi tôi là chị đâu thì tôi tặng cô một món quà gặp mặt mới phải, sao có thể để cho cô làm ngược lại chứ?"
Nhìn thấy thẻ đen phiên bản giới hạn toàn cầu, đôi mắt của các nhân viên nữ sáng lên.
Quả nhiên là người trong nhà có mỏ, là mỏ vàng!
"Vậy thì cảm ơn chị dâu." Thẩm Hoạ Hoạ nhìn chằm chằm tấm thẻ đen trước mặt, vẻ mặt đột nhiên trở nên vi diệu:"Xem ra anh Lục Sóc rất yêu chị dâu, còn tặng chị đâu tấm thẻ đen phiên bản giới hạn toàn cầu nữa." Nói xong, Thẩm Hoạ Hoạ cúi đầu, cảm thấy hơi không vui.
"Tích tích" vài tiếng, ba bộ quần áo hết một triệu tệ, thật lãng phí tiền bạc.
An Đào Đào che ngực, đột nhiên cảm thấy da thịt đau nhói:"Không cần cảm ơn, anh Lục Sóc của cô đối xử với tôi rất tốt."
Tốt đến mức còn muốn bóp ch ết cô, tên ác ma đáng sợ!
Thẩm Hoạ Hoạ nghe xong càng cảm thấy tồi tệ, cô ta cẩm bộ quần áo trên tay, cảm thấy có chút mỉa mai.
Giống như là một loại bố thí, khiến cho toàn thân cô ta khó chịu, rõ ràng vừa rồi cô ta là người nắm giữ quyền chủ động.
Thẩm Hoa Hoa hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự không vui trong lòng: "Chị dâu, sắp trưa rồi, hay mình đi ăn đi?"
An Đào Đào xoa bụng, cũng thấy hơi đói: "Ăn ở đâu?"
"Đi Phúc Mãn Giang Sơn” có được không?"
An Đào Đào gật đầu, cô từng đến đó hai lần, có thể nói là khá quen thuộc.
Lái xe đến cổng “Phúc Mãn Giang Sơn”, lần này Thẩm Hoạ Hoạ không chạy nhanh nữa mà ngược lại lái rất ổn định, An Đào Đào càng nghỉ ngờ hơn, buổi sáng cô ta cố ý.
Quả nhiên, tình địch không thể trở thành bạn, chỉ có thể rút đao.
An Đào Đào hít sâu một hơi, sau khi ăn xong bữa cơm này cô phải nhanh chóng rời đi, cô còn rất nhiều việc phải làm.
“Phúc Mãn Giang Sơn” vẫn tràn đầy vẻ cổ kính, sau khi hai người bước vào, Thẩm Hoạ Hoạ giống như nhìn thấy người quen nào đó, lập tức cười ải tới: "Ông Lý, bà Lý, không ngờ có thể gặp được hai người ở đây."
"Là Thẩm Hoạ Hoạ à? Cháu đến đây ăn cơm với bạn bè sao?" Bà cụ Lý hiển lành vỗ lên mu bàn tay cô ta, cười hỏi.
“Thẩm Hoa Hoa giống như lơ đãng nói: "Dạ, cháu đến đây với chị dâu." Hai người già nhất thời sửng sốt, cô ta là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, làm sao có thể có. chị đâu được?
"Ai là chị đâu của Hoạ Hoạ vậy?" Bà cụ Lý tò mò hỏi một câu.
“Thẩm Hoa Hoa nhìn về phía sau, dịu dàng cười trả lời: "Là vợ của anh Lục Sóc đó ạ, bà Lý, ông Lý hai người không biết sao?"
Nghe thấy tên Lục Sóc, hai ông bà cụ lại càng. sửng sốt, tất nhiên bọn họ biết chuyện này, lúc đó trên Weibo náo loạn hết cả lên, giới quý tộc của bọn họ cũng truyền ra chuyện này, tất cả mọi người ở sau lưng đều xem nó như trò cười.
Nói Lục Sóc không cưới Thẩm Hoạ Hoạ mà cưới con ma đáng thương tên là An Đào Đào làm vợ, rõ ràng là tát vào mặt nhà họ Thẩm, cũng làm mất mặt nhà họ Lục bọn họ.Thậm chí có người còn nói An Đào Đào chỉ là tình nhân, có lẽ cũng chỉ là công cụ tắt vào mặt Lục Cửu Gia mà thôi.
Mỗi người đều có cách nói riêng, khiến cho mọi người đều biết, mà những người già như bọn họ cũng không ngoại lệ.
"Là chuyện trên Weibo đó hả?" Bà cụ Lý im lặng, có vẻ không thích lắm.
Thẩm Hoạ Hoạ gật đầu.
Bà cụ Lý đột nhiên đau lòng cho cô ta: "Sao chấu lại ăn cơm với cô ta, cháu và Lục Sóc, các cháu.
"Bà Lý!" Thẩm Hoạ Hoạ lắc đầu với bà cụ Lý, ra hiệu cho bà ấy đừng nói nữa.
An Đào Đào đứng ở phía sau, không nghe được bọn họ đang nói cái gì, không hiểu sao cô cảm. thấy hình như bị ghét bỏ, rất kỳ quái.
An Đào Đào sờ sờ mũi, cô muốn nhanh chóng. rời khỏi nơi ma quái này.
Thẩm Hoạ Hoạ và hai người kia còn đang nói chuyện, không biết qua bao lâu, cô ta mới vẫy tay gọi An Đào Đào: "Chị dâu, chị tới đây đi, hiếm khi gặp được bà Lý và ông Lý, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?"
An Đào Đào mím môi, cô không quen biết ông. cụ Lý hay bà cụ Lý gì cả, ngồi ăn cùng nhau không phải sẽ rất xấu hổ sao?
Mặc dù An Đào Đào không tình nguyện, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, khi cô đi tới nhìn thấy ông bà cụ Lý thì không khỏi ngạc nhiên.
Mà ông bà cụ Lý cũng sững sờ.