Cả hai đi ngang một vườn bắp, Nhã Linh dừng lại " Gia Luân"
Nhìn vẻ mặt này của cô là anh hiểu ngay " Lại muốn hái trộm nữa hả?"
" sao lại dùng từ hái trộm, cái này sang sẻ thức ăn " Nhã Linh cãi lại, nói như Gia Luân khác nào cô là ăn trộm cơ chứ
" rồi ok " Gia Luân mỉm cười, lần này thật sự đã có kinh nghiệm, cả hai chỉ cần đi vào một lát là có thể có được hai trái bắp ngon lành
Cả hai đi đến một chỗ đất trống, may mà Gia Luân có mang quẹt, không lâu sau đã có lửa để nướng bắp
Dưới ngọn lửa ấm áp, cả hai ngồi cạnh nhau nướng bắp
" Nhã Linh nếu không phải mẹ em bệnh, em có lấy anh không?" Gia Luân đột nhiên hỏi, anh biết cô lấy anh chỉ để có tiền chữa bệnh cho mẹ, hạnh phúc này thật sự đến quá bất ngờ, ngay cả anh hay cô cũng không ngờ đến
" đương nhiên là không rồi" Nhã Linh bình thản nói
Gương mặt Gia Luân có chút hơi buồn, nhưng đây là sự thật mà
" nhưng nếu chúng ta có duyên với nhau, em chắc chắn không bằng cách này cũng sẽ bằng cách khác, hai chúng ta sẽ gặp nhau" Nhã Linh tin chắc cả hai gặp nhau là duyên, nếu không phải mẹ cô bị bệnh thì ông trời cũng sẽ tạo ra cách khác để cả hai gặp nhau
" đúng là khéo miệng " Gia Luân rất hài lòng với câu trả lời của Nhã Linh
Cả hai vui vẻ ăn bắp nướng, ngắm sao, nói chuyện một xíu thì Nhã Linh cũng chìm vào giấc ngủ, cô gục vào vai Gia Luân
ước gì thời gian lúc này có thể dừng lại, tôi xin lỗi vì đã kéo em vào thế giới rắc rối này Gia Luân dập lửa sau đó đặt Nhã Linh lên lưng mình
Gia Luân cõng cô về nhà, người con gái ấy vẫn đang yên giấc, mặc sắp tới có nhiều bão tố thì cả hai vẫn sẽ cùng nhau vượt qua
Từ hôm ấy thì ngày nào Nhã Linh cũng mơ thấy khung cảnh y như vậy nhưng ngày càng rõ hơn, và đến một hôm Nhã Linh thật sự đã thấy hung thủ, không ai khác chính là bà hai
Nhã Linh đem chuyện này kể cho Gia Luân thì anh tuy tức giận nhưng cũng không quá ngạc nhiên, thực sự trong nhà này ngoài bà ta thì cũng không ai có khả năng giết mẹ anh cả
" em muốn giúp anh lấy bằng chứng" Nhã Linh kiên quyết nói, cô chắc chắn sẽ giúp anh
" nguy hiểm lắm, anh không đồng ý đâu" Gia Luân không thể kéo cô vào nguy hiểm được
" đi mà, chuyện của anh cũng là chuyện của em, em hứa sẽ cẩn thận hết mức có thể, đi mà" Nhã Linh ra sức năn nỉ biết là chuyện này sẽ nguy hiểm nhưng cô đâu thể đứng nhìn kẻ ác cứ nhỡn nhơ ngoài kia được
" em phải cẩn thận đó, nếu thấy nguy hiểm thì đừng làm nữa " Gia Luân nắm chặt lấy tay của Nhã Linh cẩn thận dặn dò
Một lát sau cả hai xuống nhà ăn tối
" Gia Luân, Nhã Linh lát sang phòng ba có chuyện muốn nói" Gia Bảo nghiêm mặt nói
" dạ" Nhìn vẻ mặt này chắc chắn là có chuyện lớn rồi
" Hàn Nhi con ăn nhiều vào, dạo này đi làm cực lắm hay sao mà ốm vậy con" Thảo Hạnh gắp thức ăn cho Hàn Nhi
" dạ không có công việc rất bình thường, Gia Luân và mọi người giúp đỡ con rất nhiều " Hàn Nhi mỉm cười nói, sao câu nào của cô ta cũng phải nhắc đến Gia Luân mới chịu hay sao á
" phải đấy mẹ, con thấy ở xưởng chị ấy ăn rất ổn mà, chắc tại chị ấy phải toan tính! à không tính toán nhìn nên không tiêu hoá hết á " La Vy thấy bộ dáng này của Hàn Nhi thì bực mình, đi làm thì suốt ngày tìm cách tiếp cận Gia Luân mà cứ làm như cao thượng lắm
" La Vy nói đúng á bác chắc là con không tiêu hoá hết thức ăn nên mới vậy" Hàn Nhi cười nhạt nói
" à mà hình như chị Nhi chưa có người yêu thì phải, có cần em làm mai cho vài công tử không?" La Vy muốn nói lời này với cô ta từ rất lâu rồi sẵn nhờ dịp này nói luôn
" không cần đâu " Hàn Nhi cười nhạt nói
" con nhiều chuyện quá rồi đó La Vy, tình yêu cứ để nó tự nhiên đến " Thảo Hạnh khó chịu nhìn Hàn Nhi
" thì con chỉ muốn tốt cho chị ấy thôi mà, mẹ không thấy con với Gia Phát hay anh chị hai đều được mai mối nhưng vẫn hạnh phúc đấy thôi " La Vy nói
" phải đấy Hàn Nhi, cô cứ thử đi, có những thứ chờ mãi vẫn sẽ không thuộc về mình đâu" Nhã Linh đột ngột lên tiếng, câu nói này thầm khẳng định cho Hàn Nhi biết dù có chờ Gia Luân đến mòn mỏi thì cũng sẽ không đạt được mục đích
" vậy phiền La Vy kiếm cho chị vài mối rồi" Biết không thể nói lại được Hàn Nhi đành gật đầu đồng ý
Sau bữa cơm Nhã Linh và Gia Luân sang phòng Gia Bảo
" Ba kêu chúng con có chuyện gì?" Gia Luân mở cửa ra rồi lên tiếng
" hai đứa ngồi đi " Gia Bảo nhàn nhạt nói đợi cả hai ngồi xong, ông ấy mới nói tiếp " hai đứa cũng lấy nhau năm rồi, nhưng vẫn chưa có con, ba không phải ép, nhưng ba mong hai đứa đi khám nếu có việc gì còn chữa trị sớm được ".