" đó là sự thật mà bác " Hàn Nhi gượng cười nói
" nếu Hàn Nhi đã nói như vậy thì mọi chuyện dừng lại ở đây, Hàn Nhi con về nghỉ đi" Tất cả đều rời về phòng
Tại phòng của Hàn Nhi
" sao con lại nói vậy? sao không lợi dụng cơ hội này để đổ tội cho con nhỏ đó" Thảo Hạnh ngồi cạnh Hàn Nhi trách móc
" con!.
bác cho con hỏi có phải dưới hồ trong vườn có người chết oan không ạ" Hàn Nhi ấp úng hỏi, ngày trước cô ta biết mẹ Gia Luân đã mất chứ không biết lí do
" sao vậy? sao con hỏi vậy?" Nghe thấy Hàn Nhi hỏi như thế bà ta rất ngạc nhiên nên hỏi lại
" ban nãy con thấy!.
dưới hồ có ai đó đang kéo con" Hàn Nhi nước mắt dàng dụa nói cảnh tượng đó rất đáng sợ
" không có gì đâu, chắc lúc đó con sợ quá nên nhìn nhầm thôi" Thảo Hạnh xoa tóc cô ta nói
Nói chuyện một lát thì cô ta cũng chìm vào giấc ngủ
Tại phòng của Gia Luân
" sao em ngốc thế hả? người ta đánh mà không chịu né" Gia Luân nhẹ nhàng bôi thuốc cho Nhã Linh
" gớm, tại ai mà em bị đánh " Nhã Linh bĩu môi nói, nếu không phải tại Gia Luân nói chuyện với Hàn Nhi thì cô đâu dại gì mà đến gần cô ta
" rồi rồi tại anh được chưa, hôm nay anh chỉ muốn nói rõ với cô ta, ai ngờ!.
" Gia Luân thật sụ rất thất vọng về Hàn Nhi, cô không còn là cô gái ngày trước anh yêu nữa, mọi chuyện thành ra như bây giờ đều là do cô ta lựa chọn, từ bây giờ chỉ cần cô ta đụng vào Nhã Linh thì chắc chắn anh sẽ không nương tay nữa
" Em tin anh mà, anh mà thử lừa dối em thử coi" Nhã Linh lườm Gia Luân, trải qua nhiều chuyện thì cô chỉ có thể đặt lòng tin vào anh
" đợi một thời gian nữa anh sẽ kiếm cách đuổi cô ta đi " Gia Luân ôm lấy cô, nhỏ nhẹ nói
Tối hôm qua Gia Luân hành cô cả đêm, nên sáng ra cô được nghỉ
hôm nay, Gia Bảo và Thảo Hạnh đi ăn giỗ, Gia Lộc phải đi khám tâm lí, mọi người thì đi làm nên trong nhà chỉ còn Nhã Linh ở nhà
Nhã Linh đang đứng trong vườn thì bỗng trong đầu cô xuất hiện một vài hình ảnh, mẹ Gia Luân bị ai đó đẩy xuống hồ, nhưng người đó là ai thì cô không thể thấy, mẹ Gia Luân đang vẫy tay kêu cứu rất yếu ớt, tại sao? tại sao người đó lại không cứu? Khoan đã xa xa kia còn có ai đang đứng nhìn
Chiếc vòng bỗng phát sáng lên, cơn đầu biến mất, Nhã Linh trở lại bình thường
tại sao chiếc vòng này lại sáng lên chứ Nhã Linh nhìn phần đất trước mặt, cô đến lấy cái xẻng đào lên
Đúng như cô nghĩ ở đây có một cái thứ gì đó, cô cố đào là một cái bọc
Do dự mãi mới cầm lên mở ra xem, bên trong là một chiếc khăn một lọ gì đó và một bộ quần áo phụ nữ
tại sao lại chôn ở đây chứ Nhã Linh nhìn xung quanh sau đó lấp phần đất kia lại rồi cất đi
Đợi đến tối khi Gia Luân về, Nhã Linh mang cái bọc ra, cô đem hết chuyện hôm nay kể cho anh
" em đã ổn chưa?" Nghe Nhã Linh cảm thấy nhức đầu, Gia Luân liền lo lắng hỏi
" em không sao, mà anh định giải quyết chuyện này như nào" Nhã Linh nhìn Gia Luân hỏi
" để anh đi xét nghiệm xem thuốc này là thuốc gì " Gia Luân nói nhưng chắc chắn những thứ này liên quan đến cá chết của mẹ anh
" ừm" Nhã Linh gật đầu
" đi dạo không?" Thấy Nhã Linh có vẻ mệt mỏi, Gia Luân muốn rủ cô đi giải khuây dù gì giờ cũng còn rất sớm
" định giở trò gì với con gái nhà lành hả?" Nhã Linh ôm cổ Gia Luân hỏi
" nếu là em thì trò gì anh cũng muốn giở" Gia Luân nham hiểm nhìn Nhã Linh
" thôi đi, đi dạo thì đi lẹ không thôi tối quá lại phải leo tường vào đấy" Nhã Linh thấy ánh mắt xấu xa đó của Gia Luân liền đánh trống lảng, Gia Luân ngày nào cũng hành cô, bộ muốn cô chết sớm hay gì
Cả hai đi dạo, trời tuy lạnh nhưng thật sự rất thoải mái, đã lâu lắm rồi cô mới nếm trải sự nhẹ nhõm này
Hai bên là đồng ruộng, nhà cửa, vườn cây mọc sang xát nhau
" Thoải mái quá" Nhã Linh đứng trên cầu nhìn xuống sông mà la lớn
" vui không?" Gia Luân đột nhiên hỏi
" vui" Nhã Linh vui vẻ trả lời, đây mới đích thực là cuộc sống này, không phải giả vờ hay e dè sợ người khác hại mình
" Vậy! " Gia Luân vừa nói vừa sát gần đến đôi môi cô, Nhã Linh như bất động, để Gia Luân muốn làm gì mình thì làm
Bỗng từ đằng xa xuất hiện một ánh đèn xe máy chạy về phía họ
Nhã Linh thấy vậy liền đẩy Gia Luân ra " có người kìa"
Gia Luân nhăn mặt khó chịu chết tiệt, đúng là phá đám mà"
Nhìn vẻ mặt khó chịu này của Gia Luân mà Nhã Linh muốn bật cười, ai bảo chồng cô lại đáng yêu thế chứ.