Mặc Vũ Phong nghe vậy thì gật gật.
Anh kéo ghế ngồi trước mặt Minh Hoàng chuẩn bị nghe một màn thuyết giảng.
Minh Hoàng mừng như được mùa.
Cậu ra vẻ như là một người đã từng trải, nhưng thật ra từ khi sinh ra đến bây giờ đã năm, cậu còn chưa có nổi một mối tình vắt vai.
Vậy mà Vũ Phong vẫn chăm chú nghe như đúng rồi.
Minh Hoàng nói.
-Thật ra á, giới trẻ bây giờ khác chúng ta nhiều lắm.
Bọn họ có những cách để thể hiện tình cảm cho nhau mà chúng ta không biết được.
Minh Hoàng nói như thầy giáo.
Vũ Phong gật đầu lia lịa mặc dù anh không chắc là anh hiểu những lời Minh Hoàng nói có nghĩa là gì, Minh Hoàng nói tiếp.
-Nếu như người này có tình cảm với người kia, thì họ thường thể hiện ra bằng cách… ờ…
Bỗng nhiên nói đến đây thì Minh Hoàng khựng lại, cậu ráng nhớ những phân cảnh trong phim mà cậu từng thức thâu đêm để xem.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra mà búng tay một cái, cậu nói.
-Xoa đầu, ừ đúng vậy, xoa đầu là cách người nam thể hiện với người nữ, mà trong trường hợp người nữ thể hiện với người nam thì nó cũng na ná nhau vậy thôi.
Nói chung xoa đầu cũng là một cách thể hiện tình cảm rất hữu hiệu.
Minh Hoàng nói rồi tự cười tán thưởng chính mình nói quá hay, cậu hoàn toàn không để ý có một người đang muốn nổi điên bên này.
-Sao tự nhiên lại nóng thế nhỉ?
Cậu nhíu mày phủi áo rồi nhìn lên điều hòa, Minh Hoàng chỉnh cho nhiệt độ thấp hơn chút.
Lúc này cậu mới để ý đến Vũ Phong mà suýt làm rớt cái điều khiển.
Mặc Vũ Phong đang nổi lửa, nói đúng hơn là tức đến nỗi bốc lửa.
Ngọn lửa của sự ghen tuông, đây là thứ Minh Hoàng cảm nhận được.
Cậu chưa kịp nói gì để biện minh thì Vũ Phong đập bàn đứng dậy quay người đi, nhưng trước khi đi anh còn quay lại nói với Minh Hoàng.
-Cậu tăng ca hết tháng này cho tôi, nếu dám nghỉ một buổi thì đừng nói đến chuyện tiền lương, hừ!
Nói xong anh quay phắt người, để lại Minh Hoàng ngồi như tượng đá.
Cậu đang hóa đá vì không tin nổi, vì đây là tháng thứ cậu phải tăng ca thâu đêm rồi.
[…]
Tại trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố.
Nhân viên ở đây đã bị một phen chao đảo, vội vã, ngơ ngác khi cùng một lúc trung tâm đón tiếp tận vị khách VVIP.
Làm nhân viên tương đối cũng nhàn, bọn họ chỉ việc chạy đôn chạy đáo trưng bày những sản phẩm mới nhất và đắt nhất ra gian hàng.
Dọn dẹp thật sạch khắp từ trên xuống dưới trung tâm thương mại không thiếu chỗ nào, và cũng không chỗ nào được dính một hạt bụi.
Trong đầu bọn họ luôn đinh ninh rằng những cậu ấm cô chiêu nhà giàu thì đều là những người hống hách khó chiều.
Vậy nên để không bị đuổi việc thì bọn họ đành phải tươi cười hết cỡ khi thấy bốn người đi vào.
Uyển Đình ban đầu không tính làm lố thế này đâu.
Cô chỉ muốn đi vào mua đồ rồi đi ra, nhưng không biết cái trung tâm thương mại này kiếm đâu ra được nguồn tin cô và mấy đứa bạn sẽ tới đây mua đồ mà bọn họ nhanh chóng dọn dẹp như đang đón tiếp tổng thống hay gì đó vậy.
Cô có chút khó chịu, nhưng cũng bỏ qua mà đi mua đồ.
-Cái váy này đẹp nè, cái này cũng đẹp nữa.
Gia Kỳ đi xem xét từng cái áo cái váy, nó không bỏ sót cái nào.
Lan Chu và Tư Niên cũng đang rất sang chảnh mà xem mẫu túi mới nhất của Lục thị.
Uyển Đình thì đang ngồi xem quyển tạp chí trong khi ngồi chờ mấy đứa bạn lựa đồ, cô cũng mua nhưng không phải cửa hàng này.
-Ôi trời ơi, cái nào cũng đẹp hết.
Gia Kỳ đứng đó lưỡng lự.
Uyển Đình không chờ nổi nữa mà nói.
-Mua hết là được chứ gì?
Nói xong cô đứng lên đi ra ngoài.
Gia Kỳ, Tư Niên và Lan Chu tròn mắt nhìn cô.
Uyển Đình của bọn họ không có hay tiêu xài như thế này đâu.
Có lần Gia Kỳ mua quá nhiều đồ nên bị Uyển Đình mắng một phen, cuối cùng nó không dám mua nhiều đồ như vậy trước mặt cô nữa.
Nhưng ai ngờ đâu ngày hôm nay Uyển Đình lại bảo nó mua hết.
Đúng là một chuyện động trời.
-Nó có còn là Uyển Đình mà chúng ta biết không vậy?
Lan Chu lẩm bẩm.
Gia Kỳ nói.
-Không biết nữa, nhưng bây giờ thì có thể thoải mái hơn được một chút rồi.
Vừa dứt lời thì cả ba mau chóng lớn tiếng nói với nhân viên.
-Lấy hết cho tôi!
Xong tụi nó chạy theo sau Uyển Đình.
Đồ mới mua sẽ có người chuyển đến tận nhà nên không cần phải lo.
Uyển Đình đi cùng tụi nó hết chỗ này đến chỗ khác, đồ đạc chất như núi.
Cô dám cá tụi nó sẽ không xách nổi hết đống đồ tụi nó mua.
Mà trong khi đó cô chỉ mới mua được vài cái váy, áo và quần.
Bây giờ chỉ còn thiếu bikini nữa thôi.
Cả bọn đứng trước cửa hàng đồ dùng cho phụ nữ.
Không cần nói thì nhìn mấy bộ nội y bọn họ trưng bày cũng đủ hiểu nơi này không dành cho đàn ông.
Ba đứa con gái lúc này nhìn sang Lan Chu, nó bĩu môi giận dỗi mà nói.
-Nè nè, tui tuy không thẳng, nhưng mấy bà cũng đừng nhìn tui bằng ánh mắt kì thị như vậy chứ!
Uyển Đình kéo cặp kính râm xuống mà hé mắt nhìn Lan Chu từ đầu đến chân, cô nói.
-Không phải là tớ kì thị cậu, nhưng cậu nhìn xem cậu có thể mặc bikini à?
Nói xong cô bụm miệng cười.
Gia Kỳ vỗ vai cô cười ha hả, Tư Niên thì ráng nín cười đến nỗi mặt nó đỏ chót, cuối cùng cả ba đều không nhịn được mà cười phá lên.
Lan Chu thở hổn hển vì tức giận, nó lấy tay quạt vào mặt, mắt thì liếc ba người một cái sắc lẹm.
-Mấy đồ quỷ, sau này tui chuyển giới là đẹp hơn mấy bà gấp nghìn lần, chờ đó đi!
Lan Chu hậm hực.
Uyển Đình ráng ngừng cười mà vỗ vai cậu.
-Được thôi, tớ chờ.
Nói xong cả bốn người đi vào trong.
Là cửa hàng chuyên về đồ dùng cho phụ nữ thì họ thường bán đồ ngủ kiểu dáng rất sεメy, nội y và đương nhiên có cả bikini và đồ tắm.
Có rất nhiều kiểu, kín cổng cao tường dành cho Tư Niên có, hở hang dây dợ quyến rũ dành cho Gia Kỳ cũng có.
Và thứ cả bọn khó chọn nhất là đồ của Uyển Đình, nhưng khó chọn cách mấy thì cũng có cái dành riêng cho cô.
Bộ bikini này đối với ba đứa bạn cô mà nói thì nếu là người khác mặc vào thì không thể đẹp như cô được.
Đến nhân viên còn nói nó được thiết kế là dường như chỉ giành cho một mình cô mà thôi.
Và cũng thật trùng hợp là những món đồ cửa hàng này bán toàn là có một không hai.
Tức là chỉ có một mẫu duy nhất.
Và đương nhiên giá cũng không rẻ, nhưng đối với “cô chiêu” như Uyển Đình thì tiền bạc không thành vấn đề, nó là phù du.
Nhất là kể từ sau khi cô thay đổi thì cô đã tiêu tiền như nước.
Một lúc sau khi dạo một vòng khu trung tâm thương mại.
Đám bạn cô đã mệt rã rời.
Bọn nó đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt nghỉ mệt.
Uyển Đình đứng bên ngoài bĩu môi, chỉ đi mới một xíu đã mệt như thế, vậy mà hôm nay cô còn tính đi mua sắm đến tối luôn cơ, mua xong lại đi bar để quẩy.
Nhưng có lẽ kế hoạch đó đành phải gác sang một bên rồi.
Cô đứng dựa vào thành lướt điện thoại.
Bỗng nhiên một ai đó đụng trúng người cô khiến điện thoại rớt xuống đất.
Cô nhíu mày cúi người xuống định nhặt lên thì người đó đã nhặt dùm rồi đưa cho cô, miệng nói lời xin lỗi.
-Xin lỗi cô nhé!
Uyển Đình vẫy tay nói không sao, từ đầu đến cuối cô không nhìn mặt người này.
Nhưng nhìn vào đôi giày thì cô nghĩ đó là một người đàn ông.
Khi cô nhíu mày để nhìn anh ta rõ hơn thì anh ta đã đi xa, để lại bóng lưng khuất dần trong thang máy.
Bỗng chốc Uyển Đình cảm thấy anh ta thật quen thuộc.
Cảm giác như đã gặp ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Cô mang theo suy nghĩ này về đến nhà.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ về anh ta, cho đến khi chiếc xe dừng lại trước biệt thự Mặc gia.
Tạm biệt đám bạn cô bước xuống xe đi vào trong.
Nhưng vừa vào đến phòng khách thì đã thấy Cẩn Mai đang ngồi thử đống đồ mà cô đã mua khi nãy.
Uyển Đình đi lại, cô chống một bên hông mà lên tiếng.
-Xin lỗi, nhưng cô đang động vào đồ của tôi đấy!
Cẩn Mai nghe cô nói vậy thì hất tóc không quan tâm mà tiếp tục thử đống đồ.
Cô ta khoái nhất là bộ bikini của Uyển Đình.
Cứ nhìn ngắm miết.
Uyển Đình nhếch môi khinh thường, có lẽ cô cần phải dùng biện pháp mạnh với Cẩn Mai rồi..