Chương
Tốt xấu gì thì anh ta cũng tiết lộ hành tung của cậu chủ đúng không?
Nói một lời cảm ơn thì sẽ chết à?
Giang Ninh Phiến đi vào phòng riêng, đèn bên trong căn phòng lớn đang bật sáng, cô ngước mắt nhìn lại, cả người lập tức sững sờ đứng ở đó.
Trong góc của chiếc ghế sô pha bằng da thật dài, Hạng Chí Viễn ngồi ở chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần, ngả người ra phía sau, có một cái đầu nhỏ gối lên trên đùi ảnh, Chuông Nhỏ đang nằm ngủ trên đùi anh, cái miệng nhỏ nhắn hơi há ra, nước miếng chảy xuống chiếc quần dài của Hạng Chí Viễn, ướt một mảng lớn.
Nghe thấy tiếng động, Hạng Chí Viễn nhạy bén mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Giang Ninh Phiến.
Nhìn thấy cô, trên khuôn mặt của Hạng Chí Viễn không hề có biểu cảm gì, con ngươi màu đen lạnh lùng, thân thể căng thẳng trong giây lát rồi thả lỏng xuống.
“…”
Giang Ninh Phiến đã chuẩn bị rất nhiều lý do, nhưng giờ phút này, cô lại không nói nên lời.
Thân thể của cô cứng đờ, trái tim gần như ngừng đập, cô yên lặng nhìn bọn họ, nhìn thấy Chuông Nhỏ đang ngủ ngon lành trên đùi Hạng Chí Viễn, ngủ say không hề phân tâm, trên thân thể nho nhỏ phủ một chiếc áo vest nam.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô, đang chờ câu nói tiếp theo của cô.
Điều gì nên đến sẽ phải đến.
Về Chuông Nhỏ, một ngày nào đó cô và Hạng Chí Viễn phải nói chuyện rõ ràng.
Giang Ninh Phiến bước đi cứng ngắc đi về phía trước, vừa định mở miệng, Hạng Chí Viễn bỗng nhiên giơ ngón tay lên về phía cô rồi đặt lên đôi môi mỏng của mình, ra hiệu cho cô im lặng.
Chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ của anh vẫn tà dị như cũ.
“…”
Giang Ninh Phiến dừng lại.
Hạng Chí Viễn cúi đầu, ôm lấy Chuông Nhỏ từ trên đùi mình lên, động tác ôm thong thả, lộ ra vài phần rất cẩn thận.
Chuông Nhỏ trông rất nhỏ trong vòng tay của anh.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, cô thầm nghĩ, thoạt nhìn có vẻ như Hạng Chí Viễn rất thích Chuông Nhỏ, vậy là tốt rồi.
Nếu không anh chắc chắn sẽ không kiên nhẫn dịu dàng như vậy.
Hạng Chí Viễn đặt Chuông Nhỏ lên sô pha, đắp lại áo khoác cho cô bé.
Chuông Nhỏ vẫn ngủ ngon như cũ.
Hạng Chí Viễn xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô, lại nhìn về phía cửa.
Giang Ninh Phiến hiểu được ý tứ của anh, vươn tay mở cửa đi ra ngoài, có một số lời quả thực không thích hợp nói ở trước mặt Chuông Nhỏ.
Hạng Chí Viễn đi theo phía sau cô ra ngoài cửa, Cô Minh Thành nhìn về phía bọn họ, tầm mắt nhìn vào quần của Hạng Chí Viễn, nghi ngờ hét lên: “Cậu chủ, trên quần của anh là gì vậy?”