Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống kéo dài hình bóng người đàn ông ngồi trong phòng , đôi mày hơi nhíu lại anh chăm chú xem kĩ từng hình ảnh chi tiết một trong đoạn video ngắn , cả không gian là một mảnh tĩnh mịch u ám như không có một sự quấy rầy bị âm thanh từ điện thoại của anh phá vỡ . Mục Hạo Kiện khẽ cầm lấy điện thoại hơi nhìn một chút ánh mắt toát lên vẻ phiền lòng nhưng anh vẫn bắt máy nghe .
" Alo , Kiện " Bên kia đầu máy vang lên một giọng nũng nịu của Hạ Đình .
" ... "
" Em nhớ anh " Hạ Đình dù không nghe thấy Mục Hạo Kiện trả lời vẫn tự mình luyên thuyên một mình , " Từ hôm bữa tiệc đó sao anh lại bỏ em một mình đến giờ gặp anh cũng khó khăn nữa , có chuyện gì sao anh ? "
" Không có gì " Mục Hạo Kiện khẽ âm trầm trả lời .
" Vậy tốt rồi , cũng muộn rồi anh nhớ đi ngủ nha , yêu anh nhiều ~ " Hạ Đình khẽ cười nhẹ nói , cô không tin sự dịu dàng của cô không thể làm cho Mục Hạo Kiện của cô quay lại . Nhược Giai Kỳ là gì chứ không phải là đối thủ của cô giờ đến cả tính mạng cô ta chắc gì được đảm bảo .
Hạ Đình khẽ cúp máy nhếch môi cười nhẹ tình trạng của Giai Kỳ cô vẫn luôn theo dõi nắm bắt mọi thứ .
Một thiếu phu nhân vì quá đau lòng mất con mà hóa điên trở thành người tâm thần thì làm sao mà xứng đáng với Mục Hạo Kiện cơ chứ , chỉ có mình cô Hạ Đình mới xứng với vị trí đó thôi .
Mọi thứ dường như đã được Hạ Đình lên kế hoạch hoàn hảo nhất chỉ cần ngày mai thôi cả thế giới đều biết" con người thật " của Nhược Giai Kỳ , sẽ sớm thôi cô ta sẽ bị mọi người nguyền rủa , chửi bới . Hạ Đình nghĩ thôi cũng cảm thấy hạnh phúc vui vẻ nhìn người đàn ông bên cạnh mình nũng nịu :
" Lâm thiếu gia , người nghĩ kế hoạch này sẽ thành công bao nhiêu " .
Người đàn ông nọ nở nụ cười quỷ dị hết sức khẽ nhéo nhẹ cằm Hạ Đình đầy yêu chiều , " Em yên tâm mọi thứ đều hoàn hảo cả sẽ sớm thôi em sẽ có thứ em muốn và anh ... cũng thế "
Hạ Đình cười nhẹ ôm lấy người đàn ông ấy hôn lên môi hắn , trong buổi tiệc ấy cô tình cờ được anh ta cứu , trong bữa tiệc ấy cô bị đám đàn ông vây quanh trêu ghẹo và bị bọn họ ép uống đến say xỉn cứ tưởng chừng cô sẽ bị đám lão già đó hành hạ thì anh xuất hiện đem cô thoát khỏi lão già đó , cũng từ đêm đó do cô say mà để xảy ra chuyện cái cô luôn giành giữ chỉ bỗng chốc bị một người không quen biết lấy mất cũng từ đó hai người bắt đầu qua lại với nhau nhiều hơn khi biết cùng chung mục đích .
" Em thật yêu nghiệt " Người đàn ông đó ôm lấy Hạ Đình đem cô để dưới thân mình thở hổn hển nói .
" Vậy anh có yêu không " .Hạ Đình ôm lấy cổ hắn nũng nịu nói , một bàn tay khác nghịch ngợm như một chú rắn con chui luồn xuống nơi sớm đã căng cứng của hắn .
" Em .. " Hắn hít một hơi khó nhọc bàn tay thuần thục lột bỏ bộ quần áo mỏng dính của Hạ Đình hôn hít , với cơ thể mềm mại này hắn sớm đã khám phá và chinh phục . Khẽ cắn nhẹ lên vành tai nhẹ cảm của Hạ Đình hắn cất giọng khàn đặc vì dục vọng , " Hắn ta không có được em ... sẽ là điều hắn hối hận nhất .. "
" Ừm ~ " Hạ Đình khẽ ừm một tiếng nũng nịu , ngọt ngào càng quấn chặt hắn hơn dục vọng sớm đã dâng trào cô khó chịu nói , " Lâm Bằng , em muốn ... "
" Muốn gì " Lâm Bằng dù cũng khó chịu nhưng hắn vẫn không nhịn được mà trêu chọc Hạ Đình .
" Ừm ... Lâm Bằng ... nhanh ... " Hạ Đình hoàn toàn đắm chìm trong cơn thèm khát , có một lần sẽ có lần thứ hai và cứ thế cô ta hoàn toàn đắm chìm trong nó . Hạ Đình đem hai chân ôm chặt cứng lấy hông Lâm Bằng cố gắng nâng người lên chạm vào vật nam tính của hắn .
Lâm Bằng nhếch môi cười nhẹ đỡ lấy hông cô ta thẳng thừng đâm xuống không có một màn dạo đầu như bao ngày . Hạ Đình dù có mong muốn như thế nào cũng bị sự cuồng nhiệt bất ngờ của anh mà hét lên .Không khí phảng phất hương vị dục vọng một đôi nam nữ quấn lấy nhau khăng khít chặt chẽ không rời .
......
" Bà nội , bà nội " Giai Kỳ tung tăng kéo kéo lấy tay áo Mục phu nhân cười tít mắt .
" Giai Kỳ , ngoan đi ngủ đi ... " Mục phu nhân đầy cưng chiều xoa mái tóc dài của Giai Kỳ khuyên nhủ .
" Không đâu , Giai Kỳ muốn đợi ba mẹ đến cơ " Giai Kỳ chu môi nhõng nhẽo nói , cả ngày hôm nay không thấy ba mẹ đến có phải ba mẹ giận nhau nên không cần Giai Kỳ nữa vứt Giai Kỳ ở bệnh viện hay không .
Nghĩ tới đó Giai Kỳ hồn nhiên òa khóc lên như một đứa trẻ mếu máo nói , " Có phải ba mẹ thật sự không cần Giai Kỳ nữa không ... hu hu "
" Không có đâu tại ba mẹ cháu bận thôi , cháu ngủ một giấc ngày mai sẽ thấy ba mẹ ngay đó " Mục phu nhân hốt hoảng cố gắng dỗ ngọt Giai Kỳ .
" Thật không nội ? " Như một đứa trẻ Giai Kỳ liền nín khóc ngay chớp đôi mắt bị nhòe bởi nước .
" Thật , nội có nói dối cháu bao giờ chưa nè . " Mục phu nhân cũng làm theo Giai Kỳ chớp mắt nói .
Giai Kỳ hơi nghĩ ngợi một chút rồi gật mạnh , loay hoay trên giường rồi nằm xuống trước khi ngủ cô còn lí nhí với Mục phu nhân :
" Nội không được gạt cháu nha không cháu sẽ không chơi với nội đâu bởi mẹ Giai Kỳ nói là thất hứa là không tốt không nên chơi " .
" Ừm nội hứa mà " Mục phu nhân cười nhẹ kéo chăn đắp cho Giai Kỳ rồi vỗ về hát ru Giai Kỳ ngủ .
Giai Kỳ bởi vì quá buồn ngủ nhưng gắng gượng để đợi ba mẹ mình nay vừa nằm xuống cô liền đi vào giấc ngủ . Mục phu nhân thấy Giai Kỳ đã ngủ bà thở nhẹ một tiếng cứ thế bà ngắm nhìn Giai Kỳ càng nhìn bà càng thấy Giai Kỳ hoàn toàn mang nét đẹp của Du Vân .
Nếu Du Vân còn sống hẳn cô ấy sẽ vui vì điều này lắm và Giai Kỳ sẽ được hạnh phúc không phải chịu nhiều tổn thương như vậy .