" Tịnh Hương ly rượu này tôi kính cô , cô nhất định phải nể mặt tôi đấy " Đạo diễn Trần cười to giơ ly rượu trước mặt Tịnh Hương mời cô .
Tịnh Hương cười nhẹ đón lấy ly rượu của đạo diễn Trần cụng ly , cô liền uống hết đưa lên trước nói với đạo diễn Trần .
" Đạo diễn Trần tôi uống hết rồi ngài có phải cũng nên uống hết ly của ngài hay không "
Một lần nữa đạo diễn Trần vui vẻ cười to nói , " Tốt , Tịnh Hương tửu lượng của cô vẫn như mọi khi không một chút thay đổi "
Tịnh Hương cười đáp lại bất giác ánh mắt cô di chuyển nhìn về đối diện mình , Hàn Minh Vũ cứ thế lại cùng tổ đoàn phim tham gia bữa tiệc nhỏ bé này , mọi người ai ai nấy đều vui vẻ chuyện trò chỉ riêng anh vẫn im lặng uống ly rượu này đến ly khác cứ như mọi thứ đối với chỉ là một khoảng trống yên ắng .
" Hàn tổng tôi có thể kính ngài một ly hay không ? " Tịnh Hương rót rượu đầy ly nhìn Hàn Minh Vũ nhẹ nhàng hỏi .
Mọi người lúc này thôi không chuyện trò nữa mà im lặng nhìn hai người mặt đối mặt , Hàn Minh Vũ dừng động tác lại nhìn người con gái trước mặt , anh khẽ nhếch môi tỏ vẻ xa cách nói .
" Xin lỗi tôi không thể tiếp rượu của người lạ . "
" Người lạ ? Hàn tổng hình như nói không đúng nha tôi là người của công ty anh sao có thể là người lạ được " Tịnh Hương ngoài mặt cười gượng nói nhưng trong lòng chỉ muốn xả một đống câu chửi thề lên người Hàn Minh Vũ .
" Hóa ra cô là người của tôi , xin lỗi tôi quên mất " . Nơi khóe miệng khẽ cười nhẹ khó thấy anh giơ ly rượu của mình lên ý mời cô rồi uống cạn .
Tịnh Hương ngẩn người đang suy nghĩ trăm câu đối phó với tên khó ở kia thì lại không ngờ anh thế liền không nói gì nữa báo hại cô phải vắt óc ra nghĩ , nhưng lại cảm thấy câu trả lời của anh có chút mờ ám nhưng ở chỗ nào thì cô lại không rõ , khẽ cười Tịnh Hương cũng uống cạn ly .
Mọi người xung quanh thầm cười trộm xem ra họ phải đối đãi Tịnh Hương thật tốt hơn nữa rồi người ta đã công khai thế rồi mà , bầu khí trở nên nhộn nhịp vui vẻ hơn .
......
" Bà Ngoại ơi sao ba và mẹ mãi chưa đến đón cháu ? "
Giai Kỳ ngồi lắc lư trên giường bệnh xụ mặt buồn bã hỏi bà của mình .
" Sao cháu lại ở bệnh viện vậy ngoại " . Giai Kỳ không thấy bà trả lời lại tiếp tục líu lo hỏi .
" Bà ơi ... "
Nhược phu nhân không chịu nổi việc con gái mình cứ gọi mình là bà ngoại , bà vội vã chạy ra ngoài cố nén tiếng khóc , bà đã từng mong có một đứa cháu thật xinh xẻo như mẹ nó gọi bà một tiếng " bà ngoại " nhưng giờ đây đứa bé đã không còn , con gái bà lại cứ ngây ngốc hết không nhớ mọi người giờ lại cứ gọi bà một tiếng bà ngoại , phải chăng đây là sự trừng phạt của ông trời đến gia đình bà , nhưng Giai Kỳ con bé có tội gì mà phải chịu nhiều tổn thương đến thế . Bao nhiêu uất ức trong lòng giọt nước mắt bà cố gắng đè nén cuối cùng tuôn rơi bà khóc như một đứa trẻ mặc kệ mọi người đi qua nhìn bà bằng ánh mắt kì quái .
" Bà làm sao vậy ? " Nhược lão gia vừa từ công ty về đã vội vàng chạy đến bệnh viện thì lại thấy vợ mình ngồi khóc trước cửa ông liền đi đến đỡ bà dậy an ủi .
" Chị sui ... " Mục phu nhân cùng chồng cũng đi đến thăm Giai Kỳ nhìn Nhược phu nhân giờ đây ốm yếu xanh xao không khỏi đau lòng .
" Hu ... Hu ... " Nhìn thấy mọi người Nhược phu nhân như được trút đi gánh nặng , bao nhiêu sự cố gắng kìm nén bà òa khóc lớn hơn ôm lấy chồng mình .
" Không sao chuyện hôm nay của Giai Kỳ tôi biết rồi , mấy đứa sẽ giúp Giai Kỳ của chúng ta khôi phục thôi " Nhược lão gia ân cần vỗ về Nhược phu nhân .
" Phải đấy , Huỳnh Na bà đừng lo quá " Hiếm khi Mục phu nhân gọi tên Nhược phu nhân trìu mến bà khẽ an ủi cô bạn già của mình .
Cạch .
Tiếng cửa mở ra Giai Kỳ tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên nhìn mọi người cô nghe thấy có tiếng khóc nên có chút tò mò đi ra với cả bà ngoại không hiểu vì sao lại chạy đi mất cô gọi không được .
" Mọi người làm sao vậy " Giai Kỳ ngây ngốc hỏi .
Sao bà ngoại lại khóc còn được ông ôm nữa , ông bà thật đáng yêu quá đi .
Đôi mắt lóe lên một tia tinh ranh cô che miệng cười khanh khách khi nhìn ông bà ôm nhau thật tình củm , rồi cô lướt nhìn bên cạnh đôi mắt cô thêm sáng rực há miệng đầy ngạc nhiên .
" Ông nội , bà nội " Giai Kỳ bổ nhào về hai người vui vẻ khi được gặp ông bà nội của mình .
" À ừm ... " Mục phu nhân lẫn chồng mình có chút khó xử mặc dù đã biết tình trạng của Giai Kỳ lúc này không khác gì là một đứa bé lên ba nhưng cách xưng hô ấy khiến hai ông bà không biết nên làm gì , cứ giống như Giai Kỳ thực sự coi mình chính là đứa con đã mất của mình vậy .