Sáng hôm nay, cô vội đánh thức tiểu Phong và Tiểu Ái thức dậy tập thể dục, tay vừa cầm cây rôi hình con thỏ vừa đi qua đi lại trước giường đôi mắt chứa đầy phẫn nộ...
" Hôm qua có ai đã hứa với ta là sẽ cùng ta tập thể dục "
Tiểu Ái và Tiểu Phong vân làm ngơ mà tiếp tục ngủ, cô đành dùng kế sách cuối cùng...
" Ái Trân cậu mang đồ ăn tới à "
Vừa nghe cô nói Tiểu Ái và Tiểu Phong vội ngồi dậy chạy đồng thanh hô to
" Đồ ăn đồ ăn, không cưỡng lại được "
Đoản Ân Nhi cười to lúc này đứa nhóc mới biết mình đã mắc lừa khuôn mặt vẫn chưa tỉnh giấc đã bị cô lôi kéo vào nhà vệ sinh
" Hai đứa có biết ta mệt lắm không, mệt chết lão nương rồi "
Tiểu Phong đẩy Tiểu Ái và Đoản Ân Nhi ra dẫn Tiểu Minh vào nhà vệ sinh đóng rầm cửa lại
" Mami và Tiểu Ái đợi một chút đi, con gái không được nhìn con trai tắm "
Đoản Ân Nhi chu môi là mà nói
" Không phải ta đã thấy hết rồi sao, còn phải che "
Nói xong cô dẫn Tiểu Ái thay đồ bới tóc... Tận đến phút sao, tiểu Phong và Tiểu Minh mới bước từ nhà vệ sinh ra cô bất mãn kèm theo tức giân
" Này này nhóc kia, hai đứa con mắc bệnh sạch sẽ à, chỉ là buổi sáng thôi mà "
Tiểu Phong dẫn Tiểu Minh đi qua cô
" Mami không hiểu việc đàn ông bọn con phải làm đâu, nào mình đi tập thể dục thôi "
" Bây giờ đã h rồi, tập gì nữa, hay là mami dẫn các con đi ăn kem "
" Được ạ "
Cô khoác balo trên vai một tay bế Tiểu Minh một tay nắm Tiểu Ái, còn Tiểu Phong đi đầu, trong cậu toát lên vẻ đẹp trai lạnh lùng giống Lãnh Thiên Khải...
Tại quán kem cô gọi tổng cộng phần và bắt đầu phân chia...
" ba tụi con phần còn mami okay không "
Tiểu Ái vẫn đang suy nghĩ thì Tiểu Phong lên tiếng
" Mami ăn nhiều như vậy sẽ không tốt đâu, ba đứa con mỗi đứa hai phần con mami một phần "
Đoản Ân Nhi ấm ức giọng bất mãn
" Ba đứa nhóc tụi con thật quá đáng mà "
" Mami hôm nay thật đẹp, mami thật tuyệt vời "
Đoản Ân Nhi vừa nghe Tiểu Phong nói thì trong lòng vui vẻ, cô rất thích ai khen cô đẹp....
" Thiệc không, nào nào ăn đi muốn ăn mami kêu thên nữa "
Không có anh cuộc sống cô cũng thật tốt, có cả ba tiểu bảo bối luôn bên cô khiến cô không còn cảm thấy cô đơn nữa, ngược lại cô càng trở nên khó tính, mạnh mẽ hơn, cô về nước để mong có thể gặp lại anh, Anh bây giờ đang ra sao, sống có
tốt không...cô đang suy nghĩ thì có hình bóng quen thuộc đi ngang trước mắt cô, vội nhìn lại lần nữa, đó chính là anh dáng người cao ráo bước qua cô khiến cô có
cảm giác thân thuộc... không đợi cả ba đứa nhóc ăn hết kem cô vội bế Tiểu Minh
lên nắm tay tiểu Ái và Tiểu phong cùng chạy mà quên mất trả tiền ra đến cửa thì cô bị nhân viên bán hàng ngăn lại khiến sự chú ý của anh nhắm lên cô...,
Tiểu Phong vội nhìn người đàn ông đó trông thật giống mình và Tiểu Minh, cậu vội chạy lại nắm lấy tay Lãnh Thiên Khải mà ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh
" Chú là papa của con, mami ơi con gặp được papa rồi này "
Đoản Ân Nhi vội thở dài mà đi lại cô vẫn chưa có can đảm để đứng trước mặt anh, cũng không biết nói cái gì đầu tiên cô cuối đầu xuống hít thật sâu một cái rồi ngước mắt lên nhìn anh
" Khải, đã lâu không gặp "
Lãnh Thiên Khải lúc này vẫn đứng hững thờ nhìn cô với đôi mặt ấm áp, có lẽ cô chưa bao giờ thấy đôi mắt anh lại chúng thủy như thế này, anh vội lấy lại bình tĩnh vuốt tóc cô
" Là em sao, Ân Nhi "
" Vâng, là em "
" Anh chờ em lâu lắm rồi, anh nhớ em lắm "
" Em..."
Lãnh Thiên Khải thanh toán tiền rồi mua kem cho một đứa bé gái đứng bên cạnh đang khóc hút hít anh cuối đầu xuống đôi tay dịu dàng xoa đầu đứa bé
" Ngoan đừng khóc, ta sẽ tìm ba mẹ cho con "
" Đứa bé này đi lạc hả " Đoản Ân Nhi nói giọng nhỏ nhẹ
" uhm, mình đi tìm ba mẹ cho chúng được không "
Đoản Ân Nhi nhìn sang ba đứa nhóc bên cạnh thì thấy chúng đang nhìn mình bằng vẻ mặt trìu mến ý là muốn cô đi cùng anh., cô nhìn sang anh gật đầu một cái....
Cô và anh cùng đi trên con đường nhỏ với những hàng cây xanh có tia nắng chiếu rội xuống con đường qua những khe hở, những làn gió ngang qua khiến mái tóc dày mượt mà của cô đung đưa, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh, giống
như một gia đình nhỏ cảm giác này nó khiến anh thật hạnh phúc, cho dù là mơ anh cũng không bao giờ muốn tỉnh lại..,
Đến tận trưa cũng tìm được bố mẹ của chúng, nhìn khuôn mặt lo lắng của người làm mẹ khiến anh không khỏi khuyên nhũ
" Sau này đừng để cho con đi lạc nữa "
" Tôi biết rồi, thật cảm ơn cậu "
Người phụ nữ bế đứa con lên vừa đi vừa lo lắng mà tự trách bản thân với con mình,...
Lúc này Lãnh Thiên Khải nhìn sang cô khiến cô ngại ngùng mà mà cuối mặt xuống anh vội ôm lấy cô thật chặc, nước mắt anh bắt đầu rơi xuống tóc cô khiến
trong lòng cô cảm thấy thương xót...., nhưng không vì thế mà cô sẽ quay về
bên anh, cô muốn cho anh nếm mùi khi bị cô đá là như thế nào!., Đoản Ân Nhi vội đẩy anh ra giọng đầy nghiêm khắc nói...
" Này này, tôi không còn là Ân Nhi của lúc trước, không có dễ dãi để anh ôm như vậy đâu "
Tiểu Ái ngước mặt ngơ ngác nhìn cô
" Mami rất thương papa, ngày nào mami cũng lấy ảnh papa ra ngắm hết, Tiểu Ái vô tình thấy được "
Đoản Ân Nhi trợn mắt nhìn tiều Ái, cô vội lên tiếng
" Nào.. Nào có chứ "
Thế là cả ba đứa nhóc cùng đồng thanh lên tiếng
" Có, mami thấy papa đẹp trai nên ngắm mà không chớp mắt "
Lãnh Thiên Khải đứng im lặng mà nghe cô tranh cãi với đám nhóc, anh mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt ôn nhu nhìn cô, vội vàng nhìn sang Tiểu Minh anh cảm thấy khó hiểu là cô đã có con khi nào,..
" Ân Nhi, Tiểu Minh là con của anh phải không "
" Không phải, tiểu Minh là con của tên đần nào đó, tôi không biết ".