"Đây là do ai làm?"
Cháu gái Tô đến lớp, nhìn thấy chỗ ngồi của mình bị dính một lớp sơn dày màu hồng.
Mùi sơn nồng nặc lấp đầy cả căn phòng, vì quét quá nhiều sơn, lớp sơn thừa men theo góc bàn rơi xuống, chân bàn cũng bị dính một chút, sơn rơi xuống đất làm bẩn cả một vùng.
Không những vậy còn dính lên cả ảnh của cháu gái Tô, tấm ảnh như được xé ở đâu ra, gương mặt trên tờ giấy xé bị vẽ một dấu gạch to đùng, phân thành phần.
Kẻ gây sự đây là muốn cầm đao trực tiếp chém lên mặt cháu gái Tô.
Cháu gái Tô khinh miệt cười lạnh!(?)!
"Ai làm? Ra đây cho lão nương? Lão nương giết chết ngươi!"
Pa!
Cháu gái Tô hung hăng cầm sách đập xuống bàn Phó Tư Minh, nắm chặt tay, như muốn giết người!
Bên ngoài mưa xối xả, bạn học thường đến muộn, hai ba người đi muộn đứng bên ngoài kéo tay áo cháu gái Tô:"Thịnh Hạ, cậu trước hết đừng tức giận, lát nữa hỏi thầy giáo và chủ nhiệm, có lẽ là đùa dai thôi."
"Cậu cảm thấy đây là trò đùa dai bình thường sao?" Cháu gái Tô cười lạnh nhìn ảnh mình, cô gái cười tươi như hoa trên ảnh mặt bị phân thành năm phần, giống như bị mưu sát vậy.
Vài người bạn học cũng không dám tuỳ tiện kết luận, tính khí cháu gái Tô bọn họ cũng biết, bình thường lúc nào cũng tốt, nhưng một khi đã bạo phát, đến cả Thiên Vương cũng không sợ.
"Thịnh Hạ cậu ngồi xuống đi, đợi mọi người đến rồi hỏi, tối qua ai về muộn nhất, ai khoá cửa phòng học?"
Cháu gái Tô trợn tròn mắt:"Haha, người đó tốt nhất đừng ngu như vậy, nếu không..."
Lúc này, một tốp các bạn học cùng đi vào, nhìn thấy tình hình ở hàng ghế cuối cùng, lũ lượt trợn mắt líu lưỡi:"Thịnh Hạ, làm sao thế?"
Dương Thông đứng trong đám người cười haha, "Tôi nói cô ngoan ngoãn một chút đi, cậu rốt cuộc đắc tội với bao nhiêu người, bị bao nhiêu người ghi hận, hôm nay bôi đầy bàn học, nói không chừng ngày mai không chỉ là bàn ghế đâu."
Mắt cháu gái Tô bừng nộ khí nhìn Dương Thông, trực tiếp nói với cô ta, chuyện này của tôi cô không thoát khỏi dính dáng, Dương Thông vẫn luôn ghét cô, hận cô đến xương tuỷ, bởi vì Phó Tư Minh, cô ấy vẫn luôn muốn giết chết cô.
Làm bẩn bàn và ảnh cô, báo thù cô.
Cháu gái Tô đi đến trước mặt Dương Thông, ánh mắt oán hận, cười lạnh, chỉ tay vào Dương Thông:"Có phải cô không?"
Dương Thông không hề hoang mang đặt cặp sách xuống, :"Tôi, tôi nói Tô Thịnh Hạ cậu có ý gì? Cậu nghĩ tôi làm trò này, tôi mà muốn làm thì cậu đến cao nhất còn không học xong đâu."
Cháu gái Tô mím môi chế nhạo:"Dương Thông, cậu đừng nghĩ mấy trò cao nhất của cậu tôi không biết! Bây giờ lớn tuổi rồi, gan cũng lớn, trước đây chỉ dám hất đổ cốc nước của tôi, bây giờ dám hất sơn lên bàn rồi, sau này có phải muốn tạt axit không?"
Dương Thông đứng lên ghế:"Tô Thịnh Hạ, cô có ý gì? Cậu hắt nước bẩn lên người tôi? Đúng vậy tôi không ưa cậu với Phó Tư Minh ở bên nhau, tôi không ưa cậu chút nào, cậu chính là một người chuyên đi gây rối đánh nhau, dựa vào đâu ở bên cạnh cậu ấy! Cậu không xứng!"
Con gái Tô nhếch khoé môi, cô nhấc cằm lên cao, liếc nhìn gương mặt căng cứng của Dương Thông, không phục cười lạnh:"Đây chính là động cơ gây án của cô, cô đố kị, cô căm hận, cô muốn báo thù, cô thấy chút thủ đoạn này có thể lừa được tôi?"
Dương Thông không hề sợ hãi, cô thích Phó Tư Minh, ban đầu họ học cùng một trường, cô yêu thầm Phó Tư Minh bốn năm, đây là bí mật mọi người đều biết, chỉ là Phó Tư Minh luôn chỉ nhìn về Tô Thịnh Hạ con người vô tâm vô tính, hoặc chỉ là cô không biết.
Cô vẫn luôn đợi cơ hội được ở cùng Phó Tư Minh, nhưng Phó Tư Minh và Tô Thịnh Hạ như được trói với nhau vậy, làm sao cũng không thể tách họ ra.
Cô hận, cô giận, cô oán.
Nhưng Tô Thịnh Hạ luôn dễ như trở bàn tay khiến cô quân lính tan rã, Tô Thịnh Hạ và Phó Tư Minh có những lúc mâu thuẫn, (?), nỗ lực muốn kéo gần khoảng cách với cậu, khó khăn lắm mới đến gần hơn Phó Tư Minh, nhưng chỉ cần Tô Thịnh Hạ xuất hiện, Phó Tư Minh chắc chắn sẽ hoàn toàn tước bỏ vũ khí.
Lần nào cũng vậy, quanh co vòng vèo, cô chưa bao giờ thắng nổi.
Dương Thông ngẩng cao đầu, nghiến răng nghiến lợi:"Tô Thịnh Hạ, loại người như cậu, sớm nên có người đối phó, sớm nên có người dạy dỗ, để cậu biết mình là ai! Cậu cho rằng cậu là lão đại ư, buồn cười."
"Dương Thông, tôi cảnh cáo cậu, cạo hết sơn đi cho tôi, xin lỗi! Nếu không, cuối cùng chết như thế nào cậu cũng không biết đâu!"
"Tôi nhổ!"
Dương Thông nhổ nước bọt lên mặt Tô Thịnh Hạ.
Cả lớp, yên lặng.
Tất cả mọi người, kinh ngạc.
Dương Thông đây không phải tìm chỗ chết sao? Lại dám khiêu khích Tô Thịnh Hạ! Lại dám! Oa chao, Dương Thông chết chắc rồi!"
Tô Thịnh Hạ thẳng người, không thể tin được nhìn Dương Thông, nhìn thẳng vào mắt Dương Thông, bất thình lình.
Hai tay Tô Thịnh Hạ nắm chặt vai Dương Thông, giống như các đấu sĩ, cầm đầu cô đập xuống bàn.
"Rầm! Rầm! Rầm" ba tiếng đầu đập vào bàn liên tiếp vang lên trong lớp học yên tĩnh.
Mấy người học sinh bị doạ giờ mới định thần trở lại, vội vã chạy đến lôi hai người ra:"Đừng đánh nữa, Thịnh Hạ, đánh nhau rồi! Sẽ xảy ra án mạng đó!"
"Thịnh Hạ, dừng tay, mau dừng tay!"
"Dương Thông, cậu mau xin lỗi Thịnh Hạ đi! Cậu không phải đối thủ của cậu ấy!"
Đúng vậy, chỉ cần cô còn năng lực phán đoán thì nên biết rằng mình không phải đối thủ của cậu ta, Tô Thịnh Hạ là ai, đánh nhau với đàn ông đều không bao giờ rụt rè, sẽ sợ một nữ sinh yếu đuối sao?
Cô không đáng, nhưng nếu so sánh với cô ta, cắn chết cô ta, là chuyện quá dễ dàng.
Dương Thông bị đẩy ngã, hai hàng nước mắt không biết là do đau đớn hay do oan ức,:"Tô Thịnh Hạ, cậu giết chết tôi đi! Cậu không giết chết tôi, tôi sẽ giết cậu!"
Con gái Tô nắm chặt cổ áo, hung hăng ném cô:"Cậu cho rằng tôi không dám?"
Cô cười, khinh miệt, châm biếm,(?), ghét bỏ.
Cô thô bạo,(?)
Sau đó, không đợi Dương Thông kịp nói gì, con gái Tô đã lấy tay áo cô lau nước bọt trên mặt. Sau đó ghét bỏ ném đi:"Dương Thông, tôi cho cậu phút, dọn sạch bàn cho tôi, nhân lúc tôi vẫn chưa muốn giết chết cậu, lau sạch cho tôi!"
Bên ngoài mưa như trút nước, lửa giận trong lòng con gái Tô bừng lên, chơi thật, vậy, cô theo.
Dương Thông giãy cánh tay,:"Tô Thịnh Hạ, cậu dám đánh tôi, cậu lại dám đánh tôi."
Cô rõ ràng vừa tỉnh lại từ kinh ngạc và sợ hãi, nhưng lòng tự tôn và thể diện thiếu nữ khiến cô không thể nhẫn nhịn nỗi nhục nhã này.
Dương Thông vơ lấy cái ghế bên cạnh, giơ lên:"Tô Thịnh Hạ."
Theo tiếng hét, ném thẳng ghế về phía Tô Thịnh Hạ.
"Rầm."
Ghế đập vào bức tường đằng sau, lực đạo rất lớn, vang lên nặng nề trong lớp。
Ghế rơi xuống, cả lớp tĩnh lặng.
"Chảy máu rồi! Máu đó!"
Cháu gái Tô trợn tròn mắt, cô hoàn toàn không phản ứng kịp, không kịp phản kháng bản năng nhất, chỉ thấy trước mắt tối đen, một vật thể bay về phía cô.
Trước mắt một khoảng tối đen, gần như cùng một lúc, gần như trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tim nhảy lên.
"Phó Tiểu Minh! Phó Tiểu Minh."
Cháu gái Tô thét to vài câu, nét mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt vai cậu, sợ đến nỗi nước mắt cũng quên mất rơi.
"Phó Tiểu Minh, cậu sao rồi? Cậu sao rồi?"
Vài người cùng giơ tay, đỡ Phó Tư Minh trên người Tô Thịnh Hạ dậy, lưng cậu bị đập mạnh, máu đỏ cả một khoảng, cũng kéo rách cả da, máu bên trong thấm vào áo chảy ra.
Về nội thương vẫn chưa thể phán đoán.
Phó Tư Minh hoa mắt, cố gắng lắc đầu, hướng về phía cô cười:"Tôi không sao, không sao, Tô tiểu muội cậu khóc gì chứ."
Cháu gái Tô không biết đã khóc từ bao giờ:"Tôi không khóc! Con mắt nào của cậu thấy tôi đang khóc?"
Con gái Tô đứng lên:"Lưng cậu bị thương rồi, phải đi bệnh viện thôi."
Phó Tư Minh quay người, nhìn Dương Thông, cậu không nói gì, Dương Thông túm chặt cổ tay cậu:"Tư Minh, tôi xin lỗi...tôi...tôi không biết cậu, sao cậu lại ở đó?"
Phó Tư Minh nhịn nỗi đau sau lưng,"Nếu không phải tôi, cô thật sự muốn ném Tô tiểu muội, nếu cậu thật sự ném cậu ấy, lần này Tô tiểu muội chắc chắn bị ném chết."
"Tôi... tôi không nghĩ như vậy! Tôi... tôi chỉ là không ưa cậu ấy! Tư Minh cậu sao rồi? Bây giờ cậu phải đi bệnh viện, cậu chảy máu rồi."
Vài nam sinh đỡ cậu, bị Phó Tư Minh tránh ra, cậu đi về phía trước, một bước đó, nhìn vào mắt đều thấy vô cùng đau đớn.
Cậu nuốt nước miếng, vì vết đau sau lưng, môi khô khốc, yết hầu co lại:"Có phải do cậu làm không?"
Cậu chỉ bàn học của Tô Thịnh Hạ.
Dương Thông hung hăng cắn răng:"Phó Tư Minh, cậu cứ bảo vệ cậu ta như vậy, cậu ta có gì tốt! Cậu dựa vào đâu mà bảo vệ cậu ta như vậy?"
Phó Tư Minh đau đớn hít một hơi,:"Cậu nói đi, có phải cậu làm không, nếu như là cậu làm, bây giờ xin lỗi cậu ấy đi, tôi sẽ bảo Tô tiểu muội không truy cứu, chuyện cậu đánh tôi, tôi cũng sẽ không tính toán."
Con gái Tô tức giận cắn răng:"Phó Tư Minh, cậu đi ra đây, đây là chuyện trước đây của tôi và cậu ta, tôi sẽ không làm như vậy, xin lỗi? Xin lỗi là xong? Dương Thông tôi nói cho cậu biết, tôi nhịn cậu không phải mới một hai lần, cao nhất cậu giở trò, bây giờ tôi không tính toán với cậu, nhưng chuyện này, ngày hôm nay cậu nhất định phải lau sạch cho tôi! Còn nữa, phí chữa trị của Phó Tư Minh cậu cũng phải chịu toàn bộ."
Dương Thông sợ hãi, vì quá sợ hãi ngược lại càng to gan chột dạ, cô ta đột nhiên túm chặt tóc Tô Thịnh Hạ, hét:"Tô Thịnh Hạ, tôi liều mạng với cậu!"
-------------
Dịch: Trang Phan
Biên tập: Mưa
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày //