Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

chương 27: cây dưới lầu nhà chú, nhớ tôi à?!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tin nhắn trong điện thoại giữ chặt trong tay một lúc, Lãnh Dạ Thần hung dữ chớp mắt, khắc chế sóng lớn cao ngất của nội tâm thâm sâu.

Tô Nhi gửi xong tin nhắn đầu tiên mãi không đợi được hồi âm của Lãnh Tam gia, ôm điện thoại không tập trung hiện lên suy nghĩ u ám, “Không phải không xem chứ?”

“Không tín hiệu sao? Sẽ không đâu, nghẽn mạng.

“Ngủ rồi? Giờ mới chín giờ, ngủ sớm vậy sao?”

Cắn môi, “Chắc là, nhìn thấy số lạ trực tiếp treo? Chắc vậy, cái này hoàn toàn phù hợp với phong cách kiêu ngạo của Lãnh Tam thúc.”

Xong chuyện bắt đầu khó khăn, đây là lần thứ hai, dễ dàng nhiều rồi, Tô Nhi đung đưa cái chân thon, giật mình đứng lên, tựa bên cửa sổ, “Tam thúc nhi.”

Xoa xoa cái cằm nhỏ, cô phát ghiền rồi, “Tôi biết chú chưa ngủ mà, đến chít một tiếng đi.”

Trong phòng biệt thự, biểu cảm Lãnh Dạ Thần từ vừa mới phủ một lớp sương giá biến thành loại mặt băng giá, thì ra là cô ấy...

Cũng đúng, từ chỗ Tô Thanh Nham biết được số hiệu của anh không khó.

Mày cau một chút, trực tiếp buông tay thả điện thoại xuống.

Đây không phải là chuyện ghét bỏ nha đầu.

Tô Nhi một đợi hai đợi, ôm điện thoại quay vòng không biết bao nhiêu vòng, lần lừa không nhận được trả lời của anh.

Uhm? Tam thúc đang tránh cô? Sợ cô?

Nghĩ điều này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy nụ cười, cuối cùng tin nhắn đầu tiên đã được chuyển qua, cô không tin không trị được anh.

“Tam thúc nhi, gốc cây dưới nhà chú, hình như có chút nhớ tôi, chú nói tôi giờ có phải qua hỏi thăm nó không?”

Lãnh Tam gia, nắm chặt tay thép không phát ra tiếng, ánh mắt sắc như xé người làm đôi, vô cùng!

“Càn quấy!”

Cuối cùng nha cuối cùng, khi cô đặt điện thoại của mình xuống, tin nhắn của anh gửi vào hộp thư đến, quả nhiên chỉ có hai chữ, nhưng có còn hơn không.

Đột nhiên, Tô Nhi cảm thấy trời xanh, sao sáng, tâm tình mĩ lệ.

Cô thừa thắng xông lên, “Tam thúc nhi, vẫn đang vì an toàn tổ quốc hòa bình thế giới cung cúc tận tụy sao?”

Lãnh Tam gia cố ý không xem điện thoại, vung tay ra xa, tiếp tục xem kế hoạch đào tạo, lập tức muốn tiến hành diễn tập quân sự kết hợp vào mùa thu, quả nhiên mỗi năm đều có ít nhất hai lần đào tào đặc biệt quy mô lớn, nhưng mỗi một lần khó khăn và thách thức đối với họ mà nói đều là đọ sức thật sự.

Không thể có chút sơ suất.

Điện thoại di động rơi vào im lặng và không gọi lại.

Bỏ vào trong ngăn kéo thứ tự riêng, nhưng truyền tới âm báo tin nhắn.

Lãnh Tam thiếu nhân tiện ở khoảng không, lấy ra.

“Dạ Thần, ngủ rồi sao? Tối nay nhiệt độ xuống thấp, chú ý đóng cửa sổ, mặc thêm quần áo.”

Người gửi, Trần Khả Hân.

Mày Lãnh Tam gia hơi nhăn nhanh chóng xem xong văn bản, ngón tay thon có lực của anh chuẩn bị ấn phím trả lời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ số IQ của Tam gia không tìm được một câu thích hợp.

Cuối cùng dứt khoát bỏ qua.

Tầm mắt lại chuyển đến sắc đen nặng nề đã lâu của điện thoại, từ sau tin nhắn đó, cư nhiên Tô Nhi không gây rối anh nữa.

Mười giờ rồi, ngủ rồi, hay là ngữ khí vừa nãy của anh quá lạnh, bị người dọa rút lui rồi?

Lãnh Tam gia nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gốc cây ấy cành xanh tốt chẽ ngô đồng tốt tươi, gió phất phơ, bên ngoài nổi gió rồi, gió không nhỏ, vẫn thật là nhiệt độ xuống thấp, hơn nữa nhìn sắc trời, còn có dấu hiệu mưa.

Môi mỏng như dao vót, căng thành một hàng.

“Nhiệt độ hạ rồi.”

Anh trực tiếp đem tin nhắn của Trần Khả Hân gửi cho Tô Nhi, thả điện thoại xuống đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Lãnh Tam thiếu một bên dùng khăn lau tóc, một bên cầm điện thoại lên.

Không có trả lời.

Gương mặt tuấn dật lãnh khốc, chăm chú nhìn thêm quân nhân và đàn ông hai loại sức lực muốn trao đổi mị lực, thân ảnh cao lớn dưới đèn chùm, đứng sừng sững.

Thân ảnh này, đang xem điện thoại, họa diện có chút khó chịu, nhưng họa phong, rất tốt cho mắt.

Thật sự ngủ rồi!

Hừ! Anh tại sao phải quan tâm điều này!

Tô Nhi thả cái gối phía điện thoại, xem đến tin nhắn của Lãnh Tam gia, cô cong môi lên, úp vào chăn cười.

Trải qua mấy trận thực chiến, cô về cơ bản đã làm chủ được thực lực cùng phong cách làm việc của địch, trong lòng nghĩ, Tam thúc nhi à Tam thúc nhi, tôi không thể đợi được để thấy chú bị tước vũ khí đầu hàng.

Hôm sau, sáng sớm.

Mưa lớn ào ào trút xuống, sau nửa đêm bắt đầu trận mưa dài đầu tiên của mùa thu, luôn một mạch tới sớm, một chút nhỏ lại cũng không có.

“Lão ba, ba đưa lão má đến đơn vị, con ngồi xe buýt đến trường.” Miệng Tô Nhi có thể nhét bò vào, nhét vào rồi dặn dò không nghe.

Mẹ Tô có bệnh phong thấp, ngày mưa đầu gối luôn không thoải mái, Tô gia ở đại viện lão quân khu không có thang máy, mỗi ngày mưa bệnh phong thấp của bà lại nổi lên.

Nhiều năm qua, thói quen thành nếp.

Hạnh phúc lớn nhất của Tô Nhi chính là có cha mẹ luôn yêu thương, gia đình nhỏ mỹ mãn, quả nhiên sau khi ở lại trường lão ba rất khó lại thăng tiến, nhưng mọi thứ đều rất tốt, cô rất thích.

Thực ra, ba Tô năm ấy cũng có thể tiếp tục ở lại bộ đội, tiếp tục ở lại tổ đặc chiến, nhưng ông không bỏ mặc vợ, vì gia đình, ông bỏ qua cơ hội thực chiến, làm giảng viên của Học viện quân sự, từ đó cùng bao gồm Lãnh Dạ Thần rất nhiều chiến hữu xa cách.

“Có thể sao? Bên ngoài mưa lớn vây.” Mẹ Tô không yên tâm, bà có chút tự trách.

Tô Nhi ngẩng đầu, “Mẹ, con sắp mười tám rồi! Mẹ đừng xem con là con nít nữa được không?”

Cô gần đây luôn muốn nhấn mạnh tuổi của bản thân, cô đột nhiên rất nôn nóng, rất muốn nhanh trường thành một chút.

Cô và Phó Tư Minh ngầm hiểu chính là, ngày trời mưa, đi xe buýt tới trường, ai cũng không đợi ai.

Hôm nay không ngoại lệ.

Tô Nhi cầm lấy dù, trạm xe buýt cách phía trước m, cô mặc đồng phục trường màu xanh trắng, cho tay vào tay áo, bước bước lớn về phía trước.

Cùng lúc, một chiếc xe việt dã Đông Phong dũng sĩ phía sau chạy tới, Đông Phong dũng sĩ quả nhiên là xe quân sự, nhưng trên đường lớn xe màu xanh của quân khu biển số xe cũng rất dễ nhìn thấy.

Tô Nhi bĩu môi nhìn theo chiếc xe phóng đi, oán thầm, vẫn là Kỵ sĩ đời dũng mãnh của Tam thúc nhi! Giây giết nó mười cái đường.

Nhưng, có thể có một kỵ sĩ dũng mãnh thuận đường cũng tốt!

Kỵ sĩ ở hai ba trăm mét, Đổng Đại Bằng nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi không xác định, “Đầu Nhi, phía sau kia, có phải là cháu gái lớn của anh?”

Lãnh Tam gia ngồi ghế sau, xem báo quân sự, ba chữ cháu gái lớn đối với anh mà nói phân biệt không cao, vậy nên Lãnh Dạ Thần không nghĩ ngợi, trực tiếp hỏi, “Nằm mơ sao?”

Đổng Đại Bằng tiếp tục quan sát, càng nhìn càng thấy giống, “Đầu Nhi, tôi xem qua, thât khá giống nha đầu đó, chính là nha đầu bám đuôi anh.”

Huh?

Lãnh Dạ Thần cuối cùng có chút phản ứng, xoay người về phía sau qua tấm kính nhìn thấy cái túi sách của Tô Nhi nhanh nhẹn bước lớn trên đường đi men theo vũng nước bên này.

Mày hơi nhăn, vẫn là thật.

“Đầu Nhi, nha đầu này phải đang đến trường không? Xe buýt rất đông, hơn nữa đường này không tốt, ngăn chặn là thứ yếu, vấn đều an toàn cũng khó, nhớ trong loại huấn luyện căn cứ thuận đường, không bằng, đưa đi một đoạn?”

Đổng Đại Bằng, là đồng chí tốt!

Lãnh Tam gia vốn không nghĩ qua, nhưng cậu ta gợi ý, Tam gia lãnh đạm một câu, “Tùy.”

“Được rồi! Vậy, Đầu Nhi, tôi đậu sát bên đó, đợi cô bé hai phút.”

Đổng Đại Bằng quan sát sắc mặt, Đầu Nhi không phản đối, vậy là ra sức.

Xe dừng lại, mắt đo khoảng cách, thời gian cũng hai phút, anh ngoác miệng cười, “Đầu Nhi, nha đầu này đi khá nhanh, quả nhiên là con gái của giảng viên Tô, gien làm lính tốt, cũng là mầm cây không tồi.”

Làm lính? Mầm cây không tồi?

À! Thành tích vòng? Kéo được!

Nhưng, Lãnh Tam gia không nhận gốc này, “Cô ấy có tên, tên cô ấy là Tô Thịnh Hạ, cái gì mà nha đầu!”

Đổng Đại Bằng khó hiểu, gọi nha đầu, không phải cô bé đang ở độ tuổi tiểu cô nương sao? Không thể gọi?

Tô Nhi thấy xe quân sự dừng lại, ngờ vực, xe quân sự cũng thả neo?

Cô chuẩn bị vượt qua dũng sĩ, cửa sổ xe hạ xuống, Đổng Đại Bằng từ bên trong thò đầu ra, “Tiểu đồng chí, lên xe, chở cháu một đoạn.”

Hầu cận nhỏ của Tam thúc nhi?!

Tô Nhi vui ra mặt, “Chú quả nhiên là quần chúng đúng lúc mưa, cảm ơn nha.”

Gập dù lại, Tô Nhi nhanh nhẹn mở cửa bước lên, cửa vừa mở, im lặng, choáng váng.

Tam thúc nhi làm sao ở trên xe?!

Mặt Lãnh Tam gia không biểu cảm, bắt đầu quét báo lần hai, dường như không nhìn thấy động vật nhỏ.

Tô Nhi sun sun mũi, hừ trong lòng, “Tam thúc nhi, chào.”

Lãnh tam gia lạnh lùng “ừ” một tiếng.

Lại điềm nhiên, bên ngoài mưa lớn ào ào, trong xe yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng tim đập, Đổng Đại Bằng chuyên tâm lái xe, chuyên tâm nhìn đường và liên tục gạt nước mưa.

Tô Nhi thăm dò tờ báo trong tay anh, nỗ lực tìm đề tài, bầu không khí hoạt động, “Tam thúc nhi, quả nhiên liệu sự như thần, quả nhiên nhiệt độ xuống thấp rồi.”

Cô nói đến, là tin nhắn tối qua, nhưng có người dường như quên mất, không có phản ứng.

Áp suất trong xe gần như có thể giết người, Đổng Đại Bằng ôm cua, “Đầu Nhi, thời gian tập huấn tuần này kết thúc rồi, cuối tuần cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi.”

Hử? Vạn năm Lãnh Tam gia không có ngày lễ mà lại có cuối tuần? Cơ hội ngàn năm có một!

Tô Nhi nghiêng sang bên cạnh, vẫn không dám tiến quá gần, vẻ trầm tĩnh của anh phải phát ra xung quanh, cô đảm bảo vài cm, gương mặt cười nhìn anh, “Tam thúc nhi, chú cuối tuần làm gì? Đi ăn? Xem phim? Dạo phố?”

Lãnh Tam gia cuối cùng không nhìn qua, nhìn đường, anh nhanh chóng trở lại xem tin mới, lười biếng dựa vào ghế, “Im lặng, đừng náo.”

Vẫn đùa ác!

Đồng chí tốt Trung Quốc Đổng Đại Bằng cười ha ha, “Đầu Nhi, có vẻ như tuần này phải làm kiểm tra thể chất? Bệnh viện quân khu chưa sắp xếp xong sao?”

Tô Nhi nhếch miệng cười, cô không nói, nhưng trong lòng đã có tính toán.

Sắc mặt Lãnh Tam gia không bận tâm tiếp tục tựa ghế nhắm mắt dưỡng thần, đây ngồi gần với anh, lông mi của anh, gốc che hết đáy mắt, cơ thịt căng rèn luyện hằng năm, mang lại hiệu quả trên đường viền gương mặt, nhìn thế nào cũng không đủ.

Cổng trường, tới rồi.

Tô Nhi nhanh xuống xe, đột nhiên cười híp một đường, “Tam thúc nhi, hôm nay làm sao không lái Kỵ sĩ đời ? Cái đó so với xe này bá khí nhiều!”

Đóng cửa xe, Tô Nhi mở dù chạy vào màn mưa.

Lãnh Tam gia từ từ mở mắt, mắt nhìn thấy tấm kim loại bên ngoài khuôn viên trường, phía trên và buổi sáng, buổi chiều lên lớp, lúc tan học.

“Đầu Nhi, tôi cảm thấy nha...tiểu đồng chí Tô Thịnh Hạ, càng đáng yêu đấy.”

Lãnh Tam gia tiếp tục nháy mắt, úp tay, “Xe của tôi ở sân tập?”

“Đúng thế, tối qua không phải là Ủy viên trưởng đi sao? Ông ấy quay về đỗ ở sân tập rồi.”

Đôi mi nhỏ rối rối của Lãnh Tam gia không thể xem kỹ, “Lái xe.”

-------

Dịch + Biên tập: TrinaJane

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày //

Truyện Chữ Hay