Mất vài tháng mọi thứ mới trở lại bình thường, anh thật sự là đánh giá thấp vị trí của Chu Thế Thanh trong lòng cô.
Cô yêu hắn, nhưng tên kia thì ngược lại, hắn đối với cô không có tình cảm quá sâu đậm, cô la lối om sòm hoặc đi theo chân hắn thì cuối cùng người tổn thương chỉ là cô mà thôi.
Cô càng ngày càng giống anh, bình tĩnh mà đứng nhìn người khác phát điên.
"Vì hắn ta mà em cố chịu đựng như vậy, thật là khó xử cho em rồi." Anh cười như không cười nhìn cô, đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, dáng vẻ vô cùng tao nhã, "Tôi rất mong chờ được ném thử tài nấu nướng của em, không biết có thể so được mấy phần với tôi?"
Mộc Tuyết Nhu đặt thức ăn lên bàn, "Đói quá." Cô cắm đầu cắm cổ xới chén cơm, cũng không để ý đến Mạc Duy Uyên đang đứng chờ ở bên cạnh.
Mạc Duy Uyên nhíu mày, cuối cùng cũng tự mình ra tay, anh chỉ ăn vài miếng, cũng không nói gì trong lúc ăn.
Mộc Tuyết Nhu cũng không tò mò đợi đánh giá của anh, sau khi ăn xong, thì nghe thấy anh mở miệng nói: "Ưm, đúng là có mùi vị của nhà." Lời nói này của anh đã hoàn toàn trở nên mềm mại, giọng nói trầm thấp kết hợp với hương vị ấm áp, nghe rất là ấm lòng người.
Lời này. . . nói cũng như không nói, đây là đang vòng vo nói cô làm đồ ăn rất tầm thường à, nhưng nhìn anh xưa nay luôn lạnh lùng giờ lại có một chút ấm áp xuất hiện trong mắt anh, cô đoán có lẽ là anh thích.
Bất kể đối phương là người nào, bản thân mình được khen thì dĩ nhiên cô cũng sẽ rất vui vẻ.
Cô vui vẻ nhảy dựng lên, cười như không cười nhìn anh: "Hôm nay tôi đã nấu ăn rồi vậy thì anh đi rửa chén đi, không cần gọi người làm của anh tới rất phiền phức, rất phiền phức đó Mạc tiên sinh đáng kính."
Quả nhiên, lông mày của Mạc Duy Uyên nhíu lại, đứng dậy nhìn thẳng vào trong ánh mắt đang đắc ý của Mộc Tuyết Nhu, bão tố nổi lên trong lòng đột nhiên lại biến mất hoàn toàn: "Thì ra đây là điều kiện của người giúp việc sao?"
Mộc Tuyết Nhu trừng mắt nhìn, đứng tại chỗ chờ anh ra tay.
Anh đứng lên, dáng vẻ ưu nhã ung dung dọn bàn, chất chồng chén bát lại với nhau để dễ dàng mang vào trong nhà bếp.
Bỏ chén vào chậu rửa bát, cho một ít xà phòng lên rồi cầm chén cố gắng mà rửa, cả một quá trình lông mày của anh điều xếp thành hình chữ bát.
Tâm trạng Mộc Tuyết Nhu vô cùng tốt, lấy điện thoại ra chụp liên tục vài tấm hình, làm cho anh cau mày nhìn sang.
"Tôi muốn mở một quán cà phê, anh cảm thấy thế nào, làm giống như quán cà phê có thể đọc sách." Hai mắt của cô tỏa sáng nhìn anh, miêu tả quán cà phê trong lòng của mình.
Mạc Duy Uyên đem chén bát úp lên khay đựng, một lúc sau mới trả lời lại một câu: "Ừ, ý kiến hay, nhưng em muốn đặt sách gì vào? Khách hàng chủ yếu là nam hay nữ? Còn nữa là tần lớp học sinh hay là người có địa vị?"
Mộc Tuyết Nhu như quả kinh khí cầu bị đâm thủng, nhất thời ỉu xìu xuống: "Tôi không có kinh nghiệm."
Mạc Duy Uyên nghiêm túc nói: "Đọc sách nhiều một chút, học thêm nhiều kiến thức, tôi có thể giúp đỡ em, nhưng có nhiều chuyện em phải tự mình làm."
Anh sẽ bảo vệ người phụ nữ của anh, bảo vệ cô, nhưng anh không thể bảo đảm có thể lúc nào cũng vậy, thậm chí kể cả lúc cô gặp nguy hiểm, cho nên anh phải tập cho cô có khả năng tự lập trước.
Mặc dù cô làm thật tốt, nhưng với thân phận là vợ của Mạc Duy Uyên thì nhiêu đây vẫn chưa đủ.
"Ừ." Mộc Tuyết Nhu cảm nhận được anh thật lòng muốn giúp đỡ cô nên không có đối chọi lại, cô có thể mượn thế lực của anh để giới thiệu này nọ nhưng với tình huống trước mặt thì vẫn chưa được.
Anh chỉ đồng ý là hai năm sau sẽ thả cô đi nhưng có ai biết anh ta có nuốt lời hay không, cho nên….
Cô rũ mắt xuống, trước tiên hãy làm anh ta buông lỏng cảnh giác rồi tính tiếp,
Cô xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị vào phòng sách của anh tìm một ít tư liệu, lúc đi ra tới bên ngoài mới phát hiện là mình cần phải nói một tiếng với anh, vì vậy cô xoay người đi vào thì thấy Mạc Duy Uyên vẻ mặt đầy chán ghét đang dùng xà phòng thơm cẩn thận mà kỳ cọ tay của mình.
Cô ngẩn người, không khỏi bật cười.
Anh ta đúng là rất ghét rửa chén
"Tôi có thể vào trong phòng sách của anh không?" Cô lên tiếng, làm cho Mạc Duy Uyên giật mình, chân mày của anh vẫn nhíu lại như cũ, rửa sạch đóng bọt xà phòng trên tay, sau đó anh thong thả mà lau hai tay của mình, "Ừ." Sau khi đồng ý anh còn nói: "Tôi quyết định tìm thêm một người phụ việc, chịu trách nhiệm quét dọn nhà mỗi ngày ."
Tâm trạng của Mộc Tuyết Nhu đang vô cùng tốt chỉ 'ừ' một tiếng cho xong.
Quay người đi lên lầu, hai tay của cô âm thầm nắm chặt lại, cô phải tính toán cho tương lai của mình, hai năm sau, nếu Thế Thanh vẫn chưa tìm được hạnh phúc thì cô sẽ lộ diện, trở lại bên cạnh anh.
Không bao lâu sau anh cũng đi vào phòng sách, anh chọn cho cô vài cuốn sách để ở trước mặt: "Những cuốn sách này rất có ích với em, em nên xem sơ qua đi, trong khoảng thời gian này em có thể nhờ Giang Mỹ Nguyệt dẫn em đi dạo xung quanh, đối tượng là người có tiền và học sinh là dễ thu hút nhất, dã tâm của em không lớn, nhưng cũng nên biết phải tạo ra danh tiếng hoặc thương hiệu riêng cho chính mình, tạo được danh tiếng ở thành phố C này đối với em mà nói là hữu ích vô hại."
Trước tiên anh sẽ giăng lưới bắt chim, làm cho mình trở thành người mà cô tin tưởng nhất, từng bước một, mở rộng cuộc sống của cô, nhưng có một điều, cô tuyệt đối không trốn khỏi anh.
Người phụ nữ mà anh nhìn trúng, anh làm sao có thể để cho cô chạy mất.
Về phần người đàn ông ở trong lòng cô thì anh rất có kiên nhẫn, thậm chí không muốn gấp gáp mà xua đuổi.
Nói cho cùng, đây là một cuộc chiến chiếm lấy trái tim cô, cô cũng có suy nghĩ giống anh mà thôi. . . . . .
Anh híp mắt, nhìn người phụ nữ đang nghiêm túc đọc sách, cười như không cười, em còn quá non rồi.
Thời gian cô ở bên cạnh anh càng ngày càng nhiều, từ sau khi đi tuần trăng mật trở về, anh đã dẫn cô ra khỏi căn nhà lớn đầy đáng ghét của họ Mạc, còn hứa sẽ cho cô một tiệm cà phê, còn cố gắng giúp đỡ cô.
Anh đặc biệt làm thêm một căn phòng nhỏ trong phòng làm việc của anh để cho cô sử dụng, trong lúc bận rộn vẫn giải đáp tất cả các thắc mắc của cô, còn vì cô mà mời đến một nhà thiết kế đến.
Khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, anh rất vui mừng.
Mấy ngày qua thấy cô cũng có đi tìm Giang Mỹ Nguyệt, thấy quan hệ của hai người trở nên tốt đẹp, anh rất hài lòng, vợ mình dùng chính sách ngoại giao đây là chiêu hữu dụng nhất.
Còn Lý Vĩ Hoa kia. . . . . .
Mấy ngày qua lại không thấy tên đó đâu.
Hôm nay lúc trở về nhà, anh vô tình nhìn thấy Giang Mỹ Nguyệt và vợ anh đang đi dạo ven đường, điều khiến anh không vui chính là tên Lý Vĩ Hoa nhiều ngày không thấy mặt giờ đột nhiên lại đi bên cạnh Mộc Tuyết Nhu, vẻ mặt châm biếm, không biết đang nói gì, nhưng mà Mộc Tuyết Nhu cũng không để ý tới.
Anh bảo Tiểu Hàn tìm chỗ đậu xe, rồi mình từ từ đi lại chỗ họ.
Dọc theo đường đi có rất nhiều phụ nữ nhìn chăm chú vào anh, còn anh thì đã tập thành thói quen, không thèm để ý.
Chỉ là không ngờ giữa đường Mộc Niên Mị lại xuất hiện, cô giơ cái túi xách theo mốt của năm nay, vui mừng nhìn anh, "Duy Uyên, không ngờ ở đây lại có thể gặp được anh, thật là trùng hợp."
Lông mày Mạc Duy Uyên nhíu lại, đưa tay đẩy cô vội vàng muốn đuổi theo, Mộc Niên Mị ngăn anh lại, cười híp mắt nó: "Lý Vĩ hoa lại hôn Mộc Tuyết Nhu . . . . . ."
Mạc Duy Uyên dừng lại, nhàn nhạt nhìn Mộc Niên Mị: "Nói đi."
Mộc Niên Mị hưng phấn từ trong túi móc ra hai tờ vé xem phim: "Đi xem phim với em."
"Tổng giám đốc . . . . ." Tiểu Hàn xuất hiện đúng lúc, "Nửa giờ sau ngài còn có một buổi hội nghị."
Mộc Niên Mị mất hứng nhìn anh, "Công việc cũng làm vừa phải thôi, người làm bằng sắt cũng cần nghỉ ngơi, anh cứ như vậy sẽ chết đó."
Ánh mắt của Mạc Duy Uyên đột nhiên trở nên sâu thẳm: "Dời hội nghị lại một tiếng nữa. Đi thôi."
Anh rất hiếm khi đi tới rạp chiếu phim xem phim, theo tình huống bình thường mà nói thì phương pháp thư giản của anh bây giờ chính là đi tập võ, cưỡi ngựa hoặc đánh golf, còn nếu là xem phim, thì cũng dùng rạp chiếu phim của gia đình mình để xem.
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Mộc Tuyết Nhu, "Rạp chiếu phim XX, mười phút sau tới đây, tôi chờ em ở cửa rạp.”
Mộc Tuyết Nhu nhận được tin nhắn kỳ lạ của Mạc Duy Uyên, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ có phải điện thoại của Mạc Duy Uyên bị trộm rồi không, cô nghi ngờ gọi điện thoại lại hỏi: “Anh là ai vậy?”
"Nhận được tin nhắn rồi thì mau tới đi." Anh bảo Mộc Niên Mị đi mua đồ ăn vặt, sau đó đi tới nhìn tên phim đang chiếu trên màn hình lớn, suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn Harry Potter D, trực giác của anh cho rằng cô sẽ rất thích.
Hôm nay anh không phải là suy nghĩ nông nổi, vốn dĩ không muốn để ý tới Mộc Niên Mị, lại thấy cô ấy dùng chuyện của Mộc Tuyết Nhu ra nói, chỉ đơn giản là muốn anh coi phim với cô. Anh suy nghĩ tâm tư của mấy người phụ nữ này thật là lạ, đồng thời cũng suy nghĩ có lẽ Mộc Tuyết Nhu cũng thích xem phim, với lại hôm nay cũng có chút rảnh rỗi, cho nên lần đầu tiên anh làm ra chuyện là như vậy.
"Xin lỗi, Mạc Duy Uyên tìm mình có chút việc." Mộc Tuyết Nhu xin lỗi nhìn giang Mỹ Nguyệt.
Giang Mỹ Nguyệt cười cười, "Thật là đáng tiếc, không thể cùng đi spa rồi, vậy đành để lần sau vậy, cậu đi tìm ông xã của mình đi."
Hai từ ông xã này làm cho cô có chút không được tự nhiên, cô cười cười, xoay người rời đi.
Lý Vĩ Hoa xoa cằm của mình nhìn bóng lưng của Mộc Tuyết Nhu, rồi nghiêng đầu nói với Giang Mỹ Nguyệt: "Chị dâu, lần sau ở trước mặt cô ấy đừng nói Mạc Duy Uyên lúc là chồng cô ta, bởi vì nó rất khó nghe."
Giang Mỹ Nguyệt cười híp mắt nhìn anh, giọng nói có chút bén nhọn: "A Hoa, chị phát hiện em càng ngày càng giống như đứa bé thích chạy đi theo sau lưng người khác."
Lý Vĩ Hoa sửng sốt một chút, "Có sao? Không có, em mới vừa thì xong, cần thả lỏng một chút, chị dâu có nhiều bạn như vậy, còn quen biết nhiều người đẹp, nên em mới chạy theo chị đó."
"À. Cả ngày độc mồm độc miệng với Mộc Tuyết Nhu, lại còn nói không biết mệt, c hị còn tưởng rằng em thích người ta." Lời của Giang Mỹ Nguyệt khiến Lý Vĩ Hoa hoảng sợ đến đổ cả mồ hôi lạnh, anh la lớn: "Sao em có thể thích cô ta được! Chị đùa quá mức rồi, mắt em kém như Mạc Duy Uyên vậy sao?"
Giang Mỹ Nguyệt cười vỗ vỗ bờ vai của anh, vẻ mặt hiền lành: "Ôi. . . . . . Chị biết em không có ý gì đối với cô ấy, chẳng qua là chị chỉ thuận miệng nói thôi, em đâu cần phản ứng lớn vậy, làm chị cứ cho rằng em thích cô ấy đấy." Không đợi cậu nói cô lại nói tiếp: "Ôi chao, thôi đi về, không có người ở đây nên cũng chẳng cần làm ra vẻ gì, đúng là mất mặt."
Lý Vĩ Hoa nghĩ đến chuyện mới vừa thừa dịp lúc Mộc Tuyết Nhu ngủ gật đột nhiên hôn cô một cái. Không thể nào, anh thích cô, sao có thể là người phụ nữ đó? Cắt. . . . . . Anh bĩu môi không cho là đúng.
Mộc Niên Mị ôm hai túi bắp rang bơ, đi tới trước mặt Mạc Duy Uyên, "Nào, mình vào thôi."
"Tôi muốn đi rửa tay, cô vào trước đi.” Mạc Duy Uyên lạnh mặt trả lời.
"Được, nhanh lên một chút, anh không thể chạy được đâu." Mộc Niên Mị cười nịnh nọt, "Nếu chạy thì chả có tí phong độ nào."
Tiểu Hàn đi bên cạnh lẩm bẩm trong miệng. . . . . . Mạc tổng là người máu lạnh, trông cậy vào anh chuyện anh thương hoa tiếc ngọc thì không bằng trông cậy vào chuyện khác sẽ tốt hơn.
Mạc Duy Uyên thật sự đi rửa tay, Mộc Niên Mị lúc này mới cảm thấy yên tâm mà đi vào trước, trước khi vào còn lén đưa vé xem phim cho Tiểu Hàn.
Mạc Duy Uyên lúc đi ra vừa đúng lúc nhìn thấy mộc Tuyết Nhu đang nhìn xung quanh, Tiểu Hàn đi tới, đưa vé xem phim cho anh: "Mạc tổng. . . . . ."
"Cậu vào đi, xem phim vui vẻ với Mộc Niên Mị tiểu thư, đây là nhiệm vụ tôi giao cho cậu, làm xong tiền thưởng cuối năm sẽ tăng gấp đôi." Mạc Duy Uyên bỏ lại một câu rồi đi tìm Mộc Tuyết Nhu, làm cho Tiểu Hàn nhiệt huyết sôi trào.
Nói đùa, điều nhân viên muốn là cái gì, đương nhiên là có nhiều tiền thưởng hơn rồi!
Dưới sự khích lệ của tiền thưởng, trong lúc nhất thời Tiểu Hàn quên mất sự sợ hãi trong lòng mà vọt thẳng vào bên trong.
"Sao vậy, muốn mời tôi xem phim sao. Anh rãnh rỗi tới vậy à!" Mộc Tuyết Nhu nhìn thấy hai tấm vé xem phim trong tay anh mới cười nói.
"Ừ, thích không?" Anh đưa vé phim ra cho cô coi tên phim.
Mộc Tuyết Nhu vui mừng trợn to mắt, "Hì. . . . . . Đúng là tôi đợi bộ phim này lâu rồi."
Mạc Duy Uyên chợt cười, mặc dù chỉ vài giây, nhưng đúng là cười, anh mỉm cười rất nhu hòa, mặt mày hớn hở, đúng là người đàn ông cực phẩm.
Lại nói anh cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, đây chính là thời điểm tốt đẹp nhất, thường ngày anh thường hay trưng ra bộ mặt lạnh lùng vô tình làm cho người khác quên mất anh chẳng qua cũng là một người trẻ tuổi.
Anh dắt tay của cô, giống như những đôi tình nhân bình thường xung quanh: "Vào thôi."
Rõ ràng là động tác giống như những người khác, nhưng anh thì lại hoàn toàn khác, mấy người phụ nữ xung quanh nhìn cô ghen ghét không thôi, tất cả đều nhìn sang người đàn ông của họ mà làm nũng.
Trong lúc nhất thời Mộc Tuyết Nhu cũng bị anh mê hoặc.
Một lúc sau cô mới hồi hồn lại, khóe miệng co giật, đây coi như là. . . . . . hẹn hò sau hôn nhân à?
Bậy bậy bậy, ai thèm hẹn hò cùng anh ta, thế nhưng trong nháy mắt, không thể phủ nhận, cô thật sự không hề nghĩ tới Chu Thế Thanh, dù chỉ là một chút xíu.
Trong lòng co rút lại, thì ra cô lại là người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ?
Cô hoảng sợ, không muốn đi vào với anh.
Nhưng anh nắm tay của cô chặt như vậy, chắc chắn sẽ không cho cô từ chối, cô phản kháng muốn chạy trốn, hai người giãy giụa với nhau đi vào trong.
Anh thay giúp cô đeo kính D lên: "Đi coi phim với tôi thôi mà, có cần phản kháng tới vậy không?"
Không đợi mộc Tuyết Nhu nói, anh lại nói: "Đây là lần đầu tiên tôi tới rạp chiếu phim xem phim. . . . . ." Giọng nói vô cùng nhạt, nghe không ra anh có cảm xúc gì.
Mộc Tuyết Nhu sửng sốt tiếp lời: "Tại sao?"
"Bận rộn." Anh trả lời đơn giản.
Từ lúc còn rất nhỏ anh bắt đầu tiếp xúc với việc kinh doanh, trừ việc tham gia mấy loại vận động thì gần như anh không bao giờ lãng phí thời gian vào mấy loại chuyện nhàm chán này.
Thật ra thì không phải bận rộn, mà là cả thời gian nghịch bùn anh cũng không có.
Mộc Tuyết Nhu không nói, yên lặng chờ phim chiếu.
Phim không tồi, hiệu ứng vô cùng tốt, chỉ là trong quá trình coi phim người đàn ông bên cạnh cô có chút khẩn trương. Hình như đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với sản phẩm D này, làm cho Mộc Tuyết Nhu có chút đau lòng vì anh.
Thế mà lúc đi ra gương mặt của anh tràn đầy phấn khởi: "Ừm, thật là thú vị, hay là cho họ xây thêm một phòng trong nhà nhỉ, xem ra phương án XX của công ty có thể suy nghĩ lại một lần nữa. . . . . ."
". . . . . ." Mộc Tuyết Nhu cảm giác mình uổng công thay anh ta đau lòng.