Mặc dù cô chán ghét anh nhưng không thể không thừa nhận, người đàn ông này vào bất kỳ lúc nào cũng sẽ làm cho người khác phải sinh ra một cảm giác sợ hãi đối với anh ta.
Anh lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh đèn nhu hòa chiếu xuống, nhưng trên người anh lại hoàn toàn không hề có bất kỳ sự nhu hòa nào.
Anh từng bước từng bước đi tới, áp lực kia vô cùng mãnh liệt đập vào người cô, biết rõ ràng người đến vô cùng nguy hiểm thế nhưng cô lại không động đậy được, mặc dù trong lòng vô cùng sợ hãi.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng sắc mặt tái nhợt của cô lại phản chíu rõ ràng tâm trạng không ổn định của chính cô.
Cô chống cửa từ từ muốn đứng dậy, nhưng chân lại mềm nhũn, lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Anh từ từ ngồi chổm xuống, gương mặt bình tĩnh nhìn cô.
Cô không biết anh muốn làm cái gì, có chút hoảng sợ nhìn anh, “Anh. . . . . ." Cô mới vừa phát ra chữ thứ nhất, thì anh từ từ vươn tay tới, chân mày hơi nhíu lại, “Nó sưng lên. . . . . ."
Cô dần dần bình tĩnh lại, "Tôi. . . . . ." Cô muốn giải thích, dù sao thì chọc giận anh cũng không có lợi gì đối với cô.
"Bị hôn? Cô bị hôn, hoặc là hai bên đều có tình ý, hoặc là . . . . . . giống như tôi ép buộc cô. . . . . . còn cô là người phải chịu đựng?" Tiếng nói của anh vô cùng lạnh nhạt, giống như đang trần thuật lại một chuyện nào đó.
Mộc Tuyết Nhu vừa xấu hổ vừa tức giận đến không nói nên lời, cả người bị chọc tức tới phát run: "Anh có ý gì!"
"À! Không có ý gì hết." Anh đột nhiên đứng lên, làm như không có gì xảy ra rồi đi tới ghế sofa ngồi xuống, liếc mắt nhìn cô: "Đi ngủ."
Cô vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, bản thân không tin người này sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, chẳng lẽ nguyên nhân là vì thân phận của Lý Vĩ Hoa?
"Tới đây." Bỗng nhiên anh lên tiếng.
Cô khẽ cắn răng: "Tôi muốn ngủ." Ném lại một câu rồi cô hoảng sợ luống cuống chạy về phòng, lại nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân không nhanh không chậm đi về phía cô, lúc cô muốn đóng cửa lại thì trong nháy mắt cửa đã bị kẹt cứng.
"Tôi muốn đi ngủ." Cô tức giận, loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy không thoải mái, giống như cô là một con chuột để cho anh vờn, mặc cho anh trêu chọc làm thế nào cũng chạy không thoát.
"Không phải nói không ngủ." Anh không chút để ý, ôm chặt lấy hông của cô sau đó đẩy cô vào trong, rồi đóng của lại.
Kéo cô đến ghế đệm, đặt cả người cô ngồi giữa hai chân của mình: "Từ đây tới ngày mai, phải giải thích chuyện vừa rồi. Nếu không tôi sẽ không nghe nữa."
"Tại sao tôi phải giải thích với anh?” Cô giùng giằng muốn nhảy xuống, chỉ sợ anh sẽ hôn cho đến khi mất hết hương vị của Lý Vĩ Hoa lưu lại, "Vốn dĩ chúng ta chính là vợ chồng giả, anh đã hứa hai năm sau sẽ thả tôi đi, không lẽ anh đã quên."
Anh buông tay ra để mặc cho cô nhảy xuống, khóe môi khẽ cong lên: "Rất tốt." Rồi đứng dậy đi qua căn phòng khác.
Cô có chút không hiểu ý của anh, nhưng thấy anh nghe loạt lời của cô thì cũng buông lỏng đi rất nhiều. Lại nghĩ đến lời nói Lý Vĩ Hoa, rốt cục là ai đang nói dối?
Mang theo một bụng nghi vấn, cô lần nữa ngủ thật say.
Lúc thức dậy, phát hiện môi của mình đã bị hôn tới sưng lên, cô chỉ muốn giết chết tên Lý Vĩ Hoa kia.
Tập đoàn Mạc thị
"Tổng giám đốc, có một ngài họ Lệ cứ kiên quyết muốn gặp ngài.” Điện thoại đường của đường dây ngoài truyền vào, Mạc Duy Uyên vừa nghe thì lập tức biết người đó là Lệ Vũ Phong, "Để cho anh ta vào đi."
"Vâng" Vừa nghe thì đã biết là khách quý rồi, người tiếp điện thoại hai mắt tỏa sáng nhìn trai đẹp, nhưng cũng không có quá thô lỗ, cô nói với anh: “Mời ngài vào”.
Lệ Vũ Phong rất hài lòng, nhân viên làm việc cho Mạc Duy Uyên quả nhiên là có kỹ năng nghề nghiệp.
Anh trực tiếp đi vào phòng làm việc của Mạc Duy Uyên, cười nói: "Công ty của cậu đúng là nghiêm mà."
"Có chuyện gì." Mạc Duy Uyên nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, nghiêm túc vô cùng.
Lệ Vũ Phong cười như không cười nói: "Cậu chưa coi báo ngày hôm nay à?" Anh liếc nhìn tờ báo mới đang được đặt bên cạnh Mạc Duy Uyên.
Phu nhân của tổng giám đốc Mạc thị nữa đêm lén ra ngoài gặp đàn ông.
Tấm hình sau khi được xử lý thì khuôn mặt của người đàn ông kia đã được làm mờ đi, nhưng gương mặt của Mộc Tuyết Nhu thì lại vô cùng rõ ràng.
Mạc Duy Uyên dừng tay một chút, lạnh lùng nói: “Coi rồi.”
Phản ứng quá lạnh lùng của anh khiến cho Lệ Vũ Phong phải nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: "Suy nghĩ của cậu, từ trước tới nay luôn khó đoán nhất, rốt cuộc thì thái độ của cậu đối với cô ta là gì?"
Mạc Duy Uyên ngước mặt lên nhìn anh, lạnh lùng nói: "Sao cậu để ý vậy?"
Anh chợt đứng lên: "Cậu nói mình để ý cái gì?"
Mạc Duy Uyên yên lặng nhìn anh, một lúc sau mới nói: "Có những thứ, đã qua chính là đã qua, mình không có cố chấp như cậu cứ cố sống cố chết giữa lấy một thứ không tha."
Trong mắt Lệ Vũ Phong xuất hiện một tia đau lòng, "Cậu nói mình cố chấp. . . . . ." Anh dừng một chút, cười nói: "Cô ấy muốn đính hôn với tên họ Chu. . . . . ."
Mạc Duy Uyên cười lạnh, đôi tay đang vào nhau đặt lên bàn, sự bình tĩnh này khiến cho người khác cảm thấy vô lực: "Cô ta làm chuyện gì mình đều không muốn biết."
"Cần gì chứ. . . . . . Rõ ràng. . . . . ."
"Không thể nào!" Mạc Duy Uyên cự tuyệt, cười lạnh nói: "Nếu để ý, vì sao cậu không tự mình theo đuổi đi. Đi ngăn cản cô ta, tới đây khuyên mình làm gì."
"Hơn nữa người phụ nữ đó, chỉ có dáng vẻ giống cô ấy mà thôi, cậu xác định chính là cô ấy sao?" Mạc Duy Uyên híp mắt hỏi.
"Cô ta muốn trả thù." Lệ Vũ Phong kích động chống lên bàn nhìn anh, "Chuyện năm đó. . . . . ."
"Cho nên, càng không thể nào." Mạc Duy Uyên không chút khách khí nào mà cự tuyệt, "Năm đó là lỗi của ai, trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng, cậu đừng tự lừa mình nữa."
Lệ Vũ Phong từ từ bình tĩnh lại, "Không nói về cô ấy nữa. Người phụ nữ của cậu, cô ấy không an phận, tại sao cậu lại cưới cô ấy, mình cho rằng người cậu cưới là Mộc Niên Kiều, không chỉ có thể giúp đỡ nhà họ Mạc, mà còn rất thuận tiện để nắm trong lòng bàn tay."
"Vậy thì không dễ chơi." Mạc Duy Uyên nhún nhún vai, "Hơn nữa. . . . . ." Anh lạnh lùng nói, "Vận số của nhà họ Mộc đã tới đường cùng rồi, chỉ có kẻ ngu mới dám tới gần, nếu không cậu cho rằng làm sao mình lại dễ dàng làm nhục Mộc Niên Kiều, mình đã cho họ một phần quà to, bọn họ lại chịu bỏ qua đơn giản vậy sao?"
Lệ Vũ Phong không hỏi nhiều nữa, cười khổ: "Mình hiểu rồi." Anh ý vị sâu xa nhìn Mạc Duy Uyên, "Đừng có kéo mình vào cuộc chơi."
Mạc Duy Uyên nhướng mày nhìn anh, "Không quan trọng."
Lệ Vũ Phong nhìn dáng vẻ của anh như quân lâm thiên hạ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, trên đời này không phải chuyện nào cậu cũng có thể nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng mà. . . . . .
Cho tới bây giờ Mạc Duy Uyên rất ít khi làm hư chuyện gì, "Cậu cũng nên cẩn thận đó." Lệ Vũ Phong bất đắc dĩ nói: "Nhà họ Lý. . . . . ."
"Mình sẽ có chừng mực." Đôi mắt của Mạc Duy Uyên đột nhiên trở nên sâu thẳm.
Nhà của Mạc Duy Uyên
"Bốp!"
Cái ly rơi xuống bể tan tàn trên mặt đất, ông nội Mạc tức giận tới cả người run rẩy, hung hăng ném tờ báo tới trước mặt Mộc Tuyết Nhu, "Đây là chuyện gì?"
Mộc Tuyết Nhu nhếch nhác đứng ở đó, trong đại sảnh không chỉ có ông nội Mạc, mà còn có dì Vị, mẹ kế của Mạc Duy Uyên – Lý Mật Nhi, chi thứ hai – Lâu Hân Linh, chi thứ ba – Đường Mỹ Nguyệt, còn có Mạc Duy Thiến.
Cô nắm chặt nắm tay, có chút nghi ngờ ngày hôm qua là do Mạc Duy Thiến liên hiệp với Mộc Niên Kiều và Lý Vĩ Hoa cùng nhau giở trò quỷ.
Cô bình tĩnh đứng đó, chấp nhận lửa giận của ông nội Mạc, rồi đây tất cả đều sẽ là quá khứ, bọn họ sẽ không còn quan hệ gì, không hề liên quan . . . . . .
Cố gắng muốn coi như chuyện ngoài tay, nhưng là làm sao có thể phủ nhận, bản thân cô bây giờ là vợ chính thức của Mạc Duy Uyên, còn đại biểu cho thể diện của nhà họ Mạc. Loại chuyện như vậy, bọn họ không thể áp xuống, xem ra cũng có một phần công lao của Lý Vĩ Hoa.
Loại chuyện như vậy. . . . . . Thú vị sao?
Mạc Duy Thiến dùng thái độ châm biếm nói: "Có anh của tôi còn chưa đủ à? Cũng như nhau tôi, người ta không chỉ có có tiền, còn có quyền đấy."
Mộc Tuyết Nhu nhắm mắt lại, cô muốn đàn ông, căn bản không phải là người mà bọn họ nghĩ tới.
Cô nghĩ tới hạnh phúc, là một căn nhà mấy chục thước vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một phòng vệ sinh. Cô thích Chu Thế Thanh, cùng anh có với nhau một đứa bé. Mỗi sáng sớm rời giường cô sẽ làm bữa sáng cho anh, cùng nhau đưa con đi học, sau đó chào buổi sáng với nhau rồi đi làm.
Điều cô cần chính là cuộc sống bình tĩnh hạnh phúc này, còn cái này ngoài mặt tuy xa hoa nhưng ai biết được cuộc sống ủy khuất phía sau, cô chưa từng nghĩ tới muốn tiếp nhận. Có ai đã hỏi cô muốn hay chưa?
"Dứt khoát để cho cô ta và Tiểu Mạc ly hôn đi." Lý Mật Nhi thong thả đùa nghịch với ngón tay của mình.
Lông mày của Mộc Tuyết Nhu nhảy dựng lên, cũng không dám biểu hiện sự mừng rỡ trong lòng mình ra ngoài mặt.
Ông nội Mạc lại tức giận: "Hồ đồ, muốn ly hôn là ly hôn à, bây giờ ly hôn thì mọi chuyện càng khó giải quyết hơn, giờ chỉ có thể đè xuống, nghĩ hết tất cả biện pháp đè xuống cho tôi. Người đàn ông kia chính là đứa nhóc hồ đồ của nhà họ Lý sao? Đi, nói A Uyên mời anh của hắn ăn cơm, chuyện này. . . . . ."
"Nghe nói cô đang muốn đi tìm việc à?" Ông nội Mạc nghiêm túc nhìn cô, "Cô không cần đi ra ngoài, cứ ở trong nhà đi. Không được đi đâu hết!"
Đây là giam lỏng sao?
Mộc Tuyết Nhu chợt ngẩng đầu nhìn ông nội Mạc, trong nháy mắt, ông nội Mạc giống như là nhìn thấy quản gia năm xưa, trong lòng có chút áy náy .
"Mấy người không có quyền, chuyện này cháu sẽ giải thích rõ ràng, nhưng mọi người không tin tưởng. Cháu bị người ta hãm hại." Cô chậm rãi dời mắt về phía Mạc Duy Thiến, Mạc Duy Thiến chột dạ trừng ngược lại: "Nhìn tôi làm gì, chuyện này không liên quan tới tôi.” Được rồi, thật ra thì cô có tham dự.
"Cho dù là như thế nào đi nữa, về sau cô cứ ngoan ngoãn làm Mạc thiếu phu nhân đi, không cần xuất đầu lộ diện ra bên ngoài." Ông nội Mạc đen mặt, không cho cô cự tuyệt.
Công ty
"Câu định chừng nào đi xem cô ấy, cô ấy rất nhớ cậu." Lệ Vũ Phong không biết Mạc Duy Uyên đang nghĩ cái gì.
Mạc Duy Uyên nhíu nhíu mày đang muốn nói chuyện, thì thấy thư ký xông vào, có chút bối rối: "Mạc tổng, không xong rồi, có người nhà của ngài. . . . . ." Cụ thể xảy ra chuyện gì thì cô không biết, nhưng thấy tài xế tiểu Hàn dáng vẻ gấp gáp, làm cho cô cũng có chút khẩn trương.
Mạc Duy Uyên chợt đứng lên, bình tĩnh gọi vài cuộc điện thoại sắp xếp công việc, rồi nói với Lệ Vũ Phong: "Khi nào mình rãnh sẽ dẫn Tuyết Nhu đi.”
Lệ Vũ Phong không nói gì, "Không phải đã nói, hai năm sau sẽ để cô ấy đi sao?"
Mạc Duy Uyên im lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng nhếch môi nói: "Đùa à."
Lệ Vũ Phong: ". . ."
Nói xong, liền bước nhanh ra khỏi phòng.
Mạc Duy Uyên lái xe nhanh như bão tố trở về nhà, trên đường gặp phải Lý Vĩ Hoa điên khùng đang trên đường đi chơi trở về. Anh nhìn Lý Vĩ Hoa đầy thâm ý, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười kỳ lạ.
Da đầu của Lý Vĩ Hoa tê dại, chưa kịp nói lời nào thì Mạc Duy Uyên đã biến mất.
Anh như tên lửa chạy vào nhà thì thấy trong đại sảnh một đóng người tụ lại.
Ông nội Mạc thấy Mạc Duy Uyên trở về, tức giận gõ thẳng vào cái bàn: “Khốn kiếp, ai dám mật báo." Dì Vị ở bên cạnh luôn khuyên ông không nên tức giận.
Mạc Duy Uyên nhíu mày nhìn tất cả mọi người trong phòng, tất cả mọi người gương mặt đều không còn một giọt máu.
Mộc Tuyết Nhu quật cường ngửa đầu, "Cháu muốn đi làm."
Mạc Duy Uyên cau mày, cô vẫn còn nhớ chuyện này? Thấy ông nội Mạc có khuynh hướng nổi giận, anh chậm rãi mở miệng: "Chuyện này tôi đã đồng ý rồi. Thế nào, có ai có ý kiến gì sao?"
Ông nội Mạc không nói gì, sau một lúc lâu mới cầm gậy chỉ vào tờ báo, tức giận nói, "Cậu nhìn đi, nhìn đi, mặt mũi của nhà họ Mạc đều mất hết rồi."
Lông mày Mạc Duy Uyên nhíu chặt hơn, "Chỉ là một trò đùa, được rồi, trở về với tôi."
Ông nội Mạc chỉ muốn nhảy dựng lên: "Người vợ cậu lấy chính là như vậy."
Trong lòng Mộc Tuyết Nhu ủy khuất vô cùng, nước mắt lưng tròng, cô quật cường không chịu quay đầu lại cầu cứu Mạc Duy Uyên, hoặc là trong lòng cô đang âm thầm đang mong đợi, lúc này Mạc Duy Uyên sẽ ly hôn với cô.
Nếu vậy thì. . . . . . cô sẽ bất chấp tất cả đi tìm Chu Thế Thanh, ngăn cản anh và người phụ nữ khác đính hôn.
"Nếu không hài lòng về tôi, vậy thì ly hôn đi." Cô xúc động mở miệng, máu ở trong lòng như sôi trào, tự do, cô muốn tự do chứ không phải cuộc hôn nhân làm cho người khác thở không nổi như thế này.
Ông nội Mạc nhíu mày, bởi vì có Mạc Duy Uyên ở đây nên ông không phát hỏa.
Mạc Duy Uyên chỉ lạnh lùng nói: "Đừng hồ đồ.". Rồi anh đi tới bên cạnh cô, kéo cô vào lòng của mình nhỏ giọng nói: "Không có chuyện đó đâu."
Gương mặt Mộc Tuyết Nhu trắng bệnh, không nói gì nữa.
"Tôi sẽ không ly hôn với cô ấy, vì vậy chúng ta về thôi. Cô dâu mà tôi cưới, tự tôi có tính toán." Mạc Duy Uyên không nhịn được mở miệng.
Mọi người ngượng ngùng, không biết nói gì nữa nên đứng dậy rời đi.
Ông nội Mạc thở dài nói, "Cậu đã trưởng thành, không quản được nữa." Ông lắc đầu một cái, dẫn dì Vị rời khỏi.
Cả căn phòng to lớn lập tức trở nên yên tĩnh, mộc Tuyết Nhu đối mặt với anh có chút khẩn trương, khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác.
Mạc Duy Uyên đi tới bên sofa ngồi xuống, "Tới đây."
Mộc Tuyết Nhu bất động.
"Không thì đừng trách tôi." Mạc Duy Uyên cảm giác sự kiên nhẫn của mình đã bị cô gái nhỏ này làm cho mất hết hoàn toàn, "Em cảm thấy khó chịu cái gì, thừa nhận em đã động lòng với tôi sao?"
"Tôi không có." Cô bị kích thích bình thường nhảy lên, trợn tròn cặp mắt nhìn anh.
"Muốn đi tìm Chu Thế Thanh?" Anh nhếch môi, "Được, hai tháng sau hắn ta đính hôn, ở La Mã, khi đó đúng lúc tôi đi công tác, sẽ dẫn em theo, bây giờ ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, tới lúc đó sẽ cho em đi."
"Anh. . . . . ." Mộc Tuyết Nhu phức tạp nhìn anh.
"Không phải em muốn biết tin tức của hắn, không chừng bây giờ hắn đã trở về rồi. . . . . ." Anh đột nhiên cười, "Trở về tìm em."
Trong lòng Mộc Tuyết Nhu giật mình, nghĩ đến câu nói Chu Thế Thanh bảo cô chờ anh.
Nhưng mà. . . . . . Chờ anh, anh lại để cô chờ như vậy, chờ tới mức anh công bố luôn tin kết hôn?
Cô im lặng, không trả lời lại anh.
Thật ra thì cô có chút bối rối, trong đầu hiện lên một cái lòng chạm vàng, chờ người khác mở cái lòng tre ra rồi nghênh đoán cô vào.
Cô chưa bao giờ muốn để cho đàn ông nuôi mình. . . . . .
"Được rồi." Anh thỏa hiệp đứng lên, "Tùy em, nhưng em phải tới công ty đưa hồ sơ lý lịch trước cho bộ phận nhân sự coi sơ qua mới được."
"Tôi không muốn phụ giúp anh." Cô tức giận.
"Tôi không rãnh rỗi tới vậy." Anh lạnh lùng mở miệng, "Nếu như em gặp phải cấp trên là kẻ háo sắc thì sao?"
Mộc Tuyết Nhu nổi giận, được rồi, anh ta có nhiều người, để cho anh ta chọn cũng không tồi.
Được anh cho phép, cô vẫn còn có thể lựa chọn, ít ra vẫn còn có chút vui mừng.
Lúc đi tới cửa anh dừng một chút, mở miệng nói, "Còn nữa, em muốn đi làm hay là muốn làm bà chủ?"
Trong lòng cô lập tức nhảy dựng lên, nghĩ, đương nhiên là muốn rồi, đây là giấc mộng của cô bấy lâu nay, mở một cửa hàng nhỏ . . . . . . cô không tham lam gì, chỉ là một cửa hàng nhỏ thôi. . . . . .
"Tôi. . . . . ."
"Suy nghĩ cho kỹ, rồi cho tôi đáp án." Anh đi ra cửa, lúc này bên môi mới hiện lên một nụ cười, ‘muốn chạy trốn? Nằm mơ đi!’
Trên đường trở về gặp phải Lý Vĩ Hoa, "Người trên báo là cậu à?" Anh nhíu mày, mở miệng nói chuyện với Lý Vĩ Hoa.
Da đầu Lý Vĩ Hoa tê rần, đừng nói là Mạc Duy Uyên cũng thích cô ta à? Nhưng mà anh có rất nhiều phụ nữ có gia thế đuổi theo, vậy anh còn để ý tới cô ta làm gì?
"Con mắt nào của anh thấy người trong đó là tôi?" Anh hùng hồn trả lời lại.
"Cậu cắn nát môi của cô ấy, xem ra hôn rất nhập tâm?" Mạc Duy Uyên tươi cười từ đầu tới đuôi, làm cho trong lòng Lý Vĩ Hoa nổi lên cảnh giác.
Sau khi nói xong câu đó, Mạc Duy Uyên lập tức bỏ đi.
Lý Vĩ Hoa ôm lấy ngực mình, lầu bầu nói: "Thật là đáng sợ!"
Sau khi Mạc Duy Uyên đi không bao lâu, thì anh lập tức nhận được điện thoại của bạn gọi tới, "Hoa thái tử, ra ngoài chơi, hôm nay thêm mấy người đẹp nữa. . . . . ."
"Được, buổi tối đi."
Vì vậy, hôm sau. . . . . .
Đầu óc Lý Vĩ Hoa choáng váng từ trong khách sạn đi ra, cả người giống như thiếu nợ đi về nhà. Khi về tới thì thấy Giang Mỹ Nguyệt và anh trai Lý Ngụy đều ở đây, nhìn cả hai vô cùng nghiêm túc.
"Nhìn đi." Lý Ngụy mặt không thay đổi đưa ra vài tấm hình.
Lý Vĩ Hoa nhíu mày, trong hình là anh và một minh tinh.
"Đây là sao?" Lý Ngụy mặt không thay đổi hỏi.
Trong nháy mắt Lý Vĩ Hoa lập tức hiểu rõ, anh nhảy dựng lên: "Là Mạc Duy Uyên."
"À, xem ra chuyện kia chính là kiệt tác của em, những hình này là anh cho người chụp." Lý Ngụy lạnh nhạt mở miệng, "Bớt phóng túng đi, nếu em mà còn phóng túng như vậy thì ông nội sẽ nổi giận, đến lúc đó cả anh cũng không cứu được em."
"Cho người đè chuyện kia xuống, chớ có chọc vào Mạc Duy Uyên, cũng đừng có dính vào chuyện nhà của anh ta." Anh đứng lên, dịu dàng nhìn về phía vợ mình, cúi đầu hôn trán cô, "Khoảng thời gian này vất vả cho em rồi.”
Giang Mỹ Nguyệt cười ngọt ngào, "Em của anh chính là em của em, chỉ đó điều em không quản được nó."
"Anh hiểu rõ." Lý Ngụy cười cười.
Lý Vĩ Hoa không chịu nổi run lên, nhưng khi thấy chị mình là Lý Tương Kỳ cả gương mặt đều trở nên xanh mét, thì anh có chút . . .
"Em biết sai rồi." Anh dứt khoát nhận lỗi, "Em lập tức đi giải quyết chuyện này."
Ở trước mặt của anh trai Lý Ngụy và chị gái Lý Tương Kỳ anh chỉ có một cách duy nhất là thừa nhận sai lầm, mọi cách nguỵ biện chỉ làm cho mọi chuyện trở nên mệt thêm, đây chính là kinh nghiệm của anh.
Anh cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, tại sao anh trai anh lại đột nhiên quản chuyện như vậy. Anh còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe Lý Ngụy nói: "Tháng sau có cuộc thi Toefl, một tháng này em không được đi đâu cả, ngoan ngoãn ở nhà chuẩn bị đi."
Lý Vĩ Hoa nhanh chóng nhảy dựng lên, "Em sẽ không ra nước ngoài du học, mấy cái đồ chơi đó mà thi cái gì. Em mặc kệ!"
Lý Ngụy nheo lại mắt, lẳng lặng nhìn anh.
Lý Vĩ Hoa bị nhìn đến tê cả da đầu, bị khí thế mạnh mẽ của anh thuần hóa: "Được rồi, em đi thi, đừng có nhìn em như vậy. Em không đi bar vào ban đêm là được chứ gì." Nói xong anh còn bồi thêm một câu: "Một tháng, làm như mình là thần vậy."
"Ừ?" Lý Tương Kỳ ngồi bên cạnh, nói ra một từ dài đầy uy hiếp. Làm cho Lý Vĩ Hoa sợ tới mức phải nhảy dựng lên, "Vâng... vâng... vâng, em lập tức đi học liền."
Nhà họ Mạc
Mộc Tuyết Nhu ngồi ở trước máy vi tính, gửi mail cho Chu Thế Thanh.
Cô không biết cái hộp thư này anh còn dùng không, QQ không liên lạc được, điện thoại gọi không được, thứ duy nhất có thể liên lạc được với anh chỉ có cái này thôi.
"Thế Thanh, em có cơ hội được thực hiện giấc mộng của mình rồi. . . . . . Em còn nhớ anh nói với em sẽ mở một tiệm cà phê pha trộn với tiệm sách, em đang cố gắng đạt được nó đây. . . . . ."
Cô gõ rất nhiều, nhưng cuối cũng xóa đi, muốn nói gì, muốn hỏi những thứ gì, tới cuối cùng cô cũng không có tư cách
"Nghe nói anh phải đính hôn. . . . . . Chúc mừng. . . . . . Chúng ta còn. . . . . . Có thể làm bạn bè không?" Khi gõ hàng chữ này thì trong lòng cô đau đớn.
Bỏ lỡ, cuối cùng là bỏ lỡ, lại không nỡ, cũng chỉ có thể buông tay.
Thế Thanh, chúc anh hạnh phúc, thật sự. . . . . .
Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy nhưng nước mắt lại không ngừng được rớt xuống, cô che miệng, cố nén nghẹn ngào, cổ họng giống như bị lửa đốt, nước mắt từ giọt chảy xuống đồng thời cũng mang theo đau khổ.
Thế Thanh, chúng ta vĩnh viễn sẽ không có cơ hội phải không?
Sau khi chia tay chúng ta không thể làm bạn, bởi vì yêu nhau, cũng tổn thương lẫn nhau.
Lúc Mạc Duy Uyên từ công ty trở về thì thấy Mộc Tuyết Nhu đang trong phòng bếp nấu cơm, anh nhìn xung quanh một chút, đã là tám giờ tối.
"Anh đã ăn chưa?" Tâm tình của cô dường như không tệ.
Thật sự thì Mạc Duy Uyên đã ăn rồi, hôm nay có một cuộc xã giao, phần lớn chỉ là uống rượu, anh híp mắt, bình tĩnh trả lời: “Chưa ăn.”
"Vậy thì tốt quá, hôm nay tôi mới nghiên cứu một vài món mới.” Cô hết sức vui vẻ từ trong phòng bếp bưng ra mấy món ăn, Mạc Duy Uyên nhìn thấy nụ cười của cô thì trở nên mất hồn.
Anh đi tới, nhíu mày mà sờ trán của cô.
Mộc Tuyết Nhu nhíu mày, bình tĩnh mà nói: "Tôi chỉ muốn để bản thân sống tốt một chút thôi, trong lòng cũng dễ chịu hơn. Đối phó với anh tôi cũng không có lợi gì, còn nữa cho dù tôi chống cự đến cỡ nào cũng không có hiệu quả. Cho nên, tôi hy vọng sẽ yên lặng sống qua mấy ngày giao hẹn còn lại. Nhưng mà, tôi vẫn còn chán ghét anh."
Mạc Duy Uyên nhàn nhạt nhếch môi. À, đây mới là cô sao?