Rất nhanh đã tới thứ bảy, hôm nay chính là lễ đính hôn của Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp.
Từ sáng sớm Bạch Lăng Diệp đã dậy sớm để trang điểm và thay lễ phục, Hàn Trạch Dương cũng đã chuẩn bị thợ trang điểm cho cô.
Trong phòng trang điểm, Bạch Lăng Diệp ngây ngốc nhìn mình ở trong gương, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài trễ vai màu trắng, phần chân váy là một lớp voan mỏng được đính vô số đá quý, nhìn thanh tao mà không kém phần quý phái cộng với đôi vai trần hở ra của cô tạo ra nét duyên dáng nhưng không quá gợi cảm.
Khuôn mặt cô được trang điểm nhẹ nhàng phù hợp với tông màu trắng thuần khiết của chiếc váy, vì khuôn mặt cô vốn dĩ đã rất đẹp nên thợ trang điểm chỉ cần trang điểm sơ qua cũng đã tạo nên vẻ nổi bật của cô Kết hợp với mái tóc xoăn lọn sóng xoã xuống bên vai trái càng tăng thêm nét quyến rũ.
Vương Giai Kỳ ở bên cạnh không ngớt miệng khen ngợi: "Oa, Lăng Diệp, hôm nay cậu xinh đẹp thật đấy không hổ là hoa khôi của trường cấp ba năm ấy mà!"
Mà Hàn Lạc Vi từ bên ngoài đi vào cũng không kìm được mà khen ngợi: "Chị dâu, hôm nay chị đẹp thật đấy! Anh trai em đúng là may mắn mà!"
Bạch Lăng Diệp quay lại, "Lạc Vi, em tới rồi sao?"
"Đúng vậy, lễ đính hôn của anh chị, sao em có thể không tới được cơ chứ! Nếu không phải vì ba em thì có lẽ em đã có thể tới sớm hơn rồi!"
"Nghe nói em trở về nhà rồi?" Bạch Lăng Diệp đã nghe Hàn Trạch Dương nhắc đến việc này vào mấy hôm trước.
"Đúng vậy, em về nước đã một thời gian, cũng đến lúc nên trở về nhà rồi, nếu không ba em ngày nào cũng cho người truy lùng em khắp nơi!"
"Cốc cốc cốc!" một tiếng gõ phát ra từ phía cửa phòng.
Cả ba người cùng quay đầu hướng mắt về phía cửa liền thấy Hàn Trạch Dương đang đứng đó, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Bạch Lăng Diệp. Hôm nay anh vẫn mặc tây trang như mọi ngày, nhưng điểm đặc biệt là bộ tây trang này là được đặt may riêng cho buổi lễ ngày hôm nay, nó làm tôn lên khí chất anh tuấn mà trước nay chưa từng có ở anh.
"Anh Hai, anh đến đây làm gì vậy?"
"Đương nhiên là tới ngắm vợ chưa cưới của anh rồi!" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa bước vào phòng, ánh mắt anh một chút cũng không rời khỏi trên người của Bạch Lăng Diệp. Hôm nay cô thực sự rất xinh đẹp, bình thường cô vốn dĩ đã xinh đẹp, nhưng hôm nay lại càng xinh đẹp hơn, xinh đẹp đến nỗi anh chỉ muốn cất giấu cô cho riêng mình.
Hàn Trạch Dương đi tới nhìn cô khẽ cười nói: "Hôm nay em đẹp lắm!"
Bạch Lăng Diệp xấu hổ mà đỏ mặt, khẽ cúi đầu.
Hai người kia lập tức biết ý mà rời khỏi phòng.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương ngắm nhìn cô một hồi sau đó nói: "Nhưng mà vẫn còn thiếu một thứ!"
Bạch Lăng Diệp nghe vậy liền đi tới trước gương soi mình, "Thiếu gì đâu chứ, em đâu thấy thiếu thứ gì?"
Hàn Trạch Dương đi tới phía sau lưng cô từ túi áo lấy ra một chiếc hộp, sau đó mở hộp ra lấy một sợi dây chuyền đeo lên cổ cô, anh khẽ thì thầm bên tai cô: "Chỗ này, cũng quá trống trải rồi!"
Lúc này Bạch Lăng Diệp mới nhận ra trên cổ mình có thêm một sợi dây chuyền kim cương có đính một viên pha lê hình trái tim ở giữa.
Đúng là sau khi đeo thêm sợi dây chuyền này vẻ đẹp của cô càng trở nên huyền ảo hơn, nó làm tôn lên cần cổ trắng muốt và đôi vai trần tuyệt đẹp của cô.
lúc này Hàn Trạch Dương mới hài lòng đưa tay ôm lấy eo cô, áp mặt thì thầm bên tai cô, "Như vậy mới gọi là hoàn hảo!"
Bạch Lăng Diệp khẽ mỉm cười nhìn hình ảnh hai người ở trong gương, giờ phút này cô cảm thấy thật sự hạnh phúc vì được ở bên người đàn ông này.
Đang chìm đắm trong sự ngọt ngào thì Bạch Tuấn Hiên từ bên ngoài bước vào, cậu ta vội vã kêu lên: "Chị, anh rể, Không hay rồi, không thấy mẹ ở đâu nữa!"
Vừa nghe, cả hai giật mình quay lại nhìn cậu, Bạch Tuấn Hiên vì vừa vội vàng chạy đến đây nên lúc này còn đang chống tay lên cửa mà thở hổn hển.
Hàn Trạch Dương cau mày: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"
"Tiểu Hiên, chuyện là như thế nào? Tại sao lại không thấy mẹ ở đâu?" Bạch Lăng Diệp giẫm lên giày cao gót đi nhanh tới trước mặt cậu.
Bạch Tuấn Hiên cố gắng lấy lại hơi thở rồi nói: "Lúc nãy mẹ có nói đi vệ sinh nhưng mãi không thấy mẹ quay trở lại, Dì Trần mới vào phòng vệ sinh tìm mẹ nhưng không thấy ai, nhưng mà vì phải tiếp khách nên dì ấy bảo em tới báo với hai người."
Bạch Lăng Diệp sau khi nghe xong liền lo lắng quay sang nhìn Hàn Trạch Dương.
Thấy cô lo lắng anh vội vã an ủi: "Yên tâm đi, bây giờ anh sẽ cho người lập tức đi tìm mẹ em, em đừng lo lắng!"
Hàn Trạch Dương cau mày, vì để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong ngày hôm nay nên ngoài bảo vệ của khách sạn anh đã cho tăng cường thêm một đội vệ sĩ bảo vệ xung quanh vậy mà vẫn có chuyện xảy ra. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lục Hạo: "Lục Hạo, cho người của chúng ta đi tìm xung quanh xem có phát hiện tung tích của mẹ Lăng Diệp không, còn nữa, cậu bảo Lăng Hạo Thiên giúp mẹ tôi ổn định khách mời, có thể lễ đính hôn sẽ phải rời lại!" Nói xong anh lập tức cúp máy.