.
Tất cả hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của Tống Cô Tinh.
Ta bất quá chỉ thêm vào một ngọn lửa.
Lại không nghĩ rằng ngọn lửa này rất nhanh liền đốt tới hoàng cung, đốt tới tẩm cung của hoàng đế.
Nghe nói thời điểm Hoàng Thượng băng hà, trước giường chỉ có Tống Cô Tinh và công công ngày thường hầu hạ.
Thánh chỉ truyền ngôi là vị công công kia ở bên giường một đường đem giơ ra ngoài điện.
Không một người nào hoài nghi thánh chỉ này là giả.
Cũng không ai nghi ngờ về cái chết của hoàng đế
Thế nhân chỉ biết là vị nào đó tầm thường, không có cảm giác tồn tại gì liền lên ngôi hoàng đế.
Không có hành thích vua, bức vua thoái vị, cũng không có huynh đệ tương tàn.
Đêm trước khi đăng cơ, Tống Cô Tinh nằm bên cạnh ta, ngón tay quấn lấy tóc ta.
"Nguyệt nhi, nhị hoàng huynh đã đi đâu vậy?" Hắn nhìn ta, trong ánh mắt hiện lên ý cười.
Ta biết, đó là niềm vui khi báo được thù hận.
Ta xoay người, đem cả người chui vào trong ngực hắn: "Ta để hắn đi cùng Chí nhi rồi."
"Chí nhi?"
"Ờm, ta đặt cho nó một cái tên, nghĩa là tinh khiết và hoàn hảo, nghe hay không?"
Nụ hôn của Tống Cô Tinh rơi xuống tóc ta, giống khàn khàn: "Rất hay."
Vài ngày sau, ta cùng Diệp Yên Nhiên ngoan ngoãn chờ ở Đông cung, chờ Tống Cô Tinh hoàn thành đại điển đăng cơ, xong hết tất cả nghi thức sau lại đến tiếp chúng ta.
Theo lý Diệp Yên Nhiên là chính thê, vì thế sẽ trở thành hoàng hậu.
Nhưng nàng ta không cần.
Ta hiểu Diệp Yên Nhiên, nàng ta nói không cần đó là thật sự không cần.
Tống Cô Tinh không có gì dị nghị, sau khi nói với tướng quân, liền lập Diệp Yên Nhiên làm quý phi.
Bởi vì hắn muốn lập ta làm hoàng hậu.
Đây là ta đang nhìn thấy chiếu thư hắn phong Chí nhi làm thái tử, mới biết được.
Đêm sắc phong, mưa càng lúc càng lớn.
Sáng sớm Diệp Yên Nhiên nói tối nay sẽ tìm đến ta, không nghĩ tới nàng ta thế mà có thể dự đoán được tối nay trời sẽ mưa.
"Bệ hạ, tối nay ta ngủ cùng với Yên Nhiên." Lúc Tống Cô Tinh bước vào nội điện của ta, ta nói.
Tống Cô Tinh hiển nhiên không ngờ được ta sẽ nói như vậy.
Hắn nhìn thoáng qua nến đỏ và trướng đỏ trong phòng, cuối cùng đem ta đè đến cây cột phía sau: "Nàng biết nàng đang nói gì không?"
Tay ta choàng lên cổ hắn, nháy mắt: "Ngày mai thần thiếp nhất định hảo tạ tội với bệ hạ thật tốt."
Thời điểm Tống Cô Tinh rời đi, hai tay đều nổi gân xanh.
Hắn nói: "Trẫm nên đưa nàng ta đi làm ni cô."
Tới giờ hợi, Diệp Yên Nhiên mới xuất hiện.
Nàng ta tháo trang sức, một đầu tóc đen xõa sau lưng, giống như đêm đầu tiên nàng ta ngủ với ta.
Lần này ta không đuổi nàng ta ra ngoài mà nằm dịch ra, để nàng ta chui vào bên trong.
Lúc có sấm chớp, nàng ta đưa tay che tai ta, giống như đêm đó.
Nhưng lần này khác với lần trước.
"Ta đem việc ngươi sợ sét đánh nói với hắn." Sau khi sấm chớp ngừng lại, Diệp Yên Nhiên buông tay đang che tai ta ra.
Nàng ta từng nói qua, chuyện ta sợ sét đánh nàng sẽ không nói cho Tống Cô Tinh, bởi vì như vậy nàng ta sẽ không thể chạy tới ngủ với ta.
Nàng ta rất tốt, bởi vì theo tính cách của ta, có thế nào cũng sẽ không tự mình nói cho Tống Cô Tinh.
Ta nghiêng đầu nhìn nàng ta, không rõ nàng những lời này có ý gì.
"Mãn Nguyệt, ta phải về rồi." Diệp Yên Nhiên nhìn ta, ánh mắt có chút hồng.
Nàng ta không gọi ta là công chúa, cũng không gọi nương nương, nàng kêu Mãn Nguyệt.
Ta nắm tay nàng: "Nhanh như vậy? Đợi lát nữa sét lại đánh thì sao bây giờ?"
Nàng ta đột nhiên ôm lấy ta, lệ trong mắt rơi xuống, nàng ta càng khóc càng thương tâm, khiến cho lòng ta loạn đến rối tinh rối mù.
"Mãn Nguyệt, ta phải về rồi." Nàng ta lại nói.
Rõ ràng điện của nàng ta với điện của ta đi đường bất quá cũng chỉ có một nén nhang, nàng ta lại nói giống như nàng ta trở về rồi sẽ không bao giờ gặp lại vậy.
Rõ ràng ta không biết nàng ta khóc cái gì, trong lòng cũng thấp thỏm.
Ta ôm lấy nàng ta thật chặt, nâng tay vỗ lưng nàng ta.
Nói nhỏ: "Không muốn về thì không cần về, ta không đuổi ngươi đi."