.
Kinh nguyệt của ta vốn bất thường có thể là do ta tiếp xúc với nước lạnh nhiều.
Cho nên kinh nguyệt hơn một tháng không tới, ta cũng chỉ nghĩ như trước đây.
Sơ Nhất cũng nghĩ như thế.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ta tức giận chính bản thân mình.
Tức giận đến mức nằm trên giường mê man mấy ngày mới tỉnh lại.
Tống Cô Tinh ngồi bên giường của ta, thấy ta tỉnh lại, khoé miệng nở nụ cười.
"Có đói bụng không? Có muốn ăn chút điểm tâm hay không?" Hắn nhẹ nhàng nâng ta dậy đến, cho ta uống miếng nước.
Nước như rỉ mật, đắng ngắt từ miệng đến tim.
Ta nhìn Tống Cô Tinh, mắt mũi hắn đều đẹp như thế, có phải đứa trẻ đó cũng giống hắn.
Càng nghĩ đến càng đau đớn, bả vai ta rung lên.
Tống Cô Tinh ôm lấy ta, bàn tay ở trên lưng ta khẽ vỗ.
Ta cũng rốt cuộc nhịn không được, nước mắt rơi xuống.
Đau khổ quá.
"Ta không phải cố ý, ta… Ta không biết…" Ta nâng tay che mặt mình.
Trong một lát, khắp phòng đều là tiếng khóc.
Đã lâu rồi ta không khóc nhiều thế này.
Tay Tống Cô Tinh đặt sau lưng ta cũng có chút run, hắn nhấc tay đặt lên đầu ta.
Một nụ hôn bối rối rơi xuống trán ta: "Ta biết, ta biết."
Không biết khóc bao lâu, ta được Tống Cô Tinh dỗ ngủ lại lần nữa.
Sau khi ta tỉnh lại Tống Cô Tinh càng bận hơn, hắn bận đến mức tối mới đến nhìn ta một cái, sau đó liền ở trên điện cả đêm.
Cốc Dụ nói, Tống Cô Tinh vì để có thể sớm ngày ngồi trên cái vị trí kia, đã mấy đêm rồi không ngủ.
Chỉ có khi ta tỉnh lại, hắn mới ở trên điện chợp mắt một lát.
Ta biết hắn đã phá vỡ kế hoạch ban đầu vì ta.
Hắn muốn thay đứa nhỏ chưa ra đời báo thù.
Nhưng hắn hiện giờ bị bao vây ở khắp nơi, không có cách nào hành động mà không kinh động đến người khác.
Cho nên ta chỉ có thể giả vờ tốt lên.
Tối hắn lặng lẽ đến trước giường ta, vốn dĩ tính chỉ liếc mắt một cái liền rời đi, ta liền đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn.
"Điện hạ." Ta mở to mắt nhìn hắn, "Người ngủ cùng thiếp đi."
Hắn nắm lấy tay ta: "Đừng làm bậy."
Ta giữ chặt hắn không buông.
Cuối cùng Tống Cô Tinh bất lực thở dài, đưa tay dập mấy ngọn nến.
Hắn cởi áo, không đợi động tác của ta, hắn liền cách chăn ôm lấy ta: "Ngoan, ngủ đi."
Thời điểm ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, ta giương mắt nhìn Tống Cô Tinh nằm bên cạnh.
Hắn hình như rất lâu chưa ngủ, hô hấp nhẹ nhàng phun trên cổ ta. Ta nhìn quầng thâm màu xanh dưới mắt hắn, thêm vài phần đau lòng.
Ta không thể trở thành trói buộc của hắn.
Thích khách là ai phái tới, tất cả mọi người trong lòng đều rõ ràng.
Nhưng không ai nói ra.
Ta nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, cảm thấy thế giới này, đêm đen vẫn làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhất.
Bởi vì ở ban đêm giết người, máu hoà vào trong đêm lạnh, ngày đến người ta mới không thể phát hiện dấu vết để lại.
Nhị hoàng tử mất tích rất nhanh truyền khắp kinh thành.
Hoàng Thượng sốt ruột, một đêm bạc đầu, nằm bệnh trên giường.
Bệnh đến không một chút dấu hiệu, ngự y khám năm ngày cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh.
Bọn họ đương nhiên tìm không ra, đó là cổ độc Tống Cô Tinh lấy từ Nam Cương.
Nghe Cốc Dụ nói, vốn dĩ cổ kia cũng phải mất một khoảng thời gian mới phát tác.
Chỉ là Tống Cô Tinh không thể đợi thêm được nữa.
Ta ngồi vào bàn, cầm khối điểm tâm Diệp Yên Nhiên đưa tới cắn một miếng lại nhổ ra: "Quả nhiên vẫn là ngọt chết người."
Diệp Yên Nhiên ngồi bên kia, đôi mắt vẫn đỏ hoe như một con thỏ.
Đây là lần đầu tiên ta gặp lại nàng ta sau hai tháng.
Không biết vì cái gì, lần này nàng ta không thể tự trách mình, những chuyện này vốn không liên quan đến nàng ta.
Nàng ta đã nhắc nhở ta, là do bản thân ta không nghe lời nàng ta.
Lúc này nàng ta ngồi trước mặt ta, thở cũng không dám, so với bộ dạng cợt nhã thường ngày không giống chút nào.
"Ta vẫn là thích ăn lẩu hơn." Ta thản nhiên mà đem điểm tâm thả xuống.
Lời vừa dứt, Diệp Yên Nhiên hai mắt sáng lên, nàng gật gật đầu: "Được, khi nào ngươi muốn ăn?"
Ta nhìn bầu trời đang dần tối, thuận miệng nói: "Thế đêm nay đi."
Ăn xong thời tiết sẽ thay đổi.
- Còn nữa -