Thế nhưng cho dù nghi hoặc, anh vẫn thành thật lắc đầu.
Mạnh Hổ không giống anh, anh ta không được coi là vô cùng xuất sắc trong số các tân binh, nhiệm vụ quan trọng như vậy chưa đến lượt anh ta.
Ánh mắt Cố Tiểu Tây thả lỏng, cô chưa nói gì, giọng nghẹn ngào của Thành Cương ở bên kia vang lên to như cái loa, ông ấy nói: "Thiếu Ngu, nói xong chưa? Trở về cùng nhau không?"
Cố Tiểu Tây lôi kéo Yến Thiếu Ngu đứng dậy, cô nhẹ giọng nói: "Mau trở về đi."
Yến Thiếu Ngu mím môi, lợi dụng bóng đêm, anh cúi người hôn khẽ lên trán Cố Tiểu Tây: "Ngày mai anh đến đón em."
Cố Tiểu Tây cong môi, cô gật đầu nói: "Được."
Yến Thiếu Ngu và Thành Cương vừa rời khỏi ký túc xá tạm thời dành cho người thân, chị dâu Thành che miệng, ngồi xổm trên mặt đất, không kiềm chế được khóc nức nở.Cố Tiểu Tây khẽ than, cô đỡ người đứng lên, dìu bà ấy trở về phòng.
Khi ngọn đèn trong phòng sáng lên, cuối cùng cũng không thể che giấu được sự bi thương trên mặt chị dâu Thành.
Bà ấy khóc một lúc lâu, mới dùng tay áo lau đi nước mắt tràn ra bên ngoài, chú ý tới trong phòng còn có người, bà ấy đứng dậy rót nước cho Cố Tiểu Tây, khi đưa qua cho cô thì nói: "Em dâu, để em chê cười rồi."
Giọng chị dâu Thành khàn khàn, giống như là bị thứ gì đó sắc lẹm chém vào, lộ ra vài phần chua sót.
Cố Tiểu Tây nhận lấy cốc nước, cô nhẹ nhàng nói: "Anh Cương chắc chắn sẽ bình an trở về."
Nhắc đến chuyện này, trong mắt chị dâu Thành lại có nước mắt, bà ấy ngồi xuống đầu giường, bụm mặt nói: "Em nói xem chuyện này là thế nào, đột nhiên phải đi ra ngoài, vậy chắc chắn là rất khẩn cấp, nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nếu... nếu..."
Chị dâu Thành không nói câu đó, nhưng sao Cố Tiểu Tây có thể không nghe ra được ý của bà ấy.
Cô cũng không phải người thích an ủi người khác, cô chỉ nói: "Chị dâu, chị nên tin tưởng ông ấy."
Lúc này chị dâu Thành bỗng nhớ ra, người phải đi làm nhiệm vụ không phải chỉ có Thành Cương nhà mình, mà còn có người yêu của Tiểu Cố, anh là tân binh còn trẻ tuổi đã phải ra ngoài làm nhiệm vụ, hơn nữa hai người còn chuẩn bị kết hôn.
Loại chuyện này xảy ra trên người ai cũng đều khó chịu, nhưng bà ấy là một chị dâu, không phải lần đầu tiên gặp chuyện này, vậy mà còn không bình tĩnh bằng một cô gái nhỏ, chị dâu Thành nghĩ vậy thì tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, bà ấy cũng không muốn khóc nữa.
Bà ấy nói: "Đúng, chúng ta nên tin tưởng bọn họ, chắc chắn sẽ bình an trở về! Chị dâu còn muốn ăn kẹo cưới của hai đứa."
Chị dâu Thành nở một nụ cười còn đắng hơn thuốc hoàng liên, Cố Tiểu Tây gật đầu, cũng không nhiều lời với bà ấy, cô an ủi bà ấy vài câu rồi trở về phòng của mình. Tối nay cô còn phải chuẩn bị nước giếng không gian.
Cố Tiểu Tây đổ đầy vào một bình nước, nghĩ ngày mai sẽ mang cho Yến Thiếu Ngu, còn có nhân sâm lần trước cho anh, mang theo nó nói không chừng sẽ giúp vấn đề hô hấp, lúc này cô cũng không có tâm trạng suy nghĩ xem anh có nghi ngờ hay không, bây giờ có cái gì quan trọng hơn mạng của anh sao?
*
Sáng sớm hôm sau, Cố Tiểu Tây vừa rửa mặt xong, Yến Thiếu Ngu đã tới.
"Hôm nay không huấn luyện?" Cô có hơi kinh ngạc, cô còn tưởng rằng giữa trưa mới đi ký tên được.
Yến Thiếu Ngu lắc đầu: "Đi ăn cơm trước, sau đó đi ký tên."
Anh đã nói như vậy, đương nhiên Cố Tiểu Tây không bận tâm nữa, hai người đi đến căn tin, đây là lần đầu tiên cô đến căn tin bộ đội, khi đi vào thì thấy người đông nghìn nghịt, bọn họ ăn cơm với tốc độ rất nhanh, ngay ngắn có trật tự.
Yến Thiếu Ngu đi lấy cơm, bữa ăn sáng gồm bánh bao, cháo và dưa muối, xem như rất phong phú.