Cố Tiểu Tây còn chưa đi được mấy bước, cô chợt nghe thấy tiếng khóc kìm nén của chị dâu Thành, cô nhíu mày: "Vậy nên, anh Thành cũng tham gia nhiệm vụ lần này?"
Bước chân của Yến Thiếu Ngu dừng lại, anh biết không thể gạt được cô, anh khẽ nói: "Ông ấy là binh lính cũ, có kinh nghiệm."
Cố Tiểu Tây không biết nên nói gì, binh lính cũ cũng là con người, lên tiền tuyến tương đương với treo đầu ở lưng quần, cho dù là quân nhân nhiều kinh nghiệm, cũng không dám nói chắc bản thân có thể trở về an toàn
Cô đến chỗ cầu thang, ngồi trên bậc thang, im lặng một lúc rồi nói: "Khi nào thì đi?"
Cổ họng Yến Thiếu Ngu chuyển động, anh ngồi xuống bên cạnh cô, giọng mát lạnh có hơi khàn: "Đêm mai."
Cố Tiểu Tây cười: "Đúng thật là tích chữ như vàng, sắp phải đi rồi mà cũng không nói một câu?"
Anh cứng đờ, cầm lấy tay cô, cảm xúc lạnh lẽo khiến anh nhíu mày, anh nói: "Sáng mai đi ký tên."Hai người ông nói gà bà nói vịt, khiến Cố Tiểu Tây phải cong môi, cô nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu chế nhạo: "Nào có ai như anh, sắp phải ra tiền tuyến, còn muốn em ký tên vào báo cáo kết hôn."
Yến Thiếu Ngu im lặng một lát, anh nắm chặt tay Cố Tiểu Tây, trong giọng nói có chứa cảm xúc không thể kiềm chế được: "Anh chắc chắn sẽ sống sót trở về, chắc chắn."
Lần này Cố Tiểu Tây không cười nữa, cô rũ mắt, cô cũng nắm lấy tay Yến Thiếu Ngu: "Cần phải đi đâu?"
Yến Thiếu Ngu không giấu giếm: "Biên giới nước M."
Mặc dù anh nói ít mà ý nhiều, nhưng Cố Tiểu Tây cũng nhận ra sự bất thường, cô nhíu mày nói: "Điều tra rõ ràng chưa? Người ra tay ở khuôn viên thành ủy là người nước M?"
Nhắc tới chuyện này, mắt Yến Thiếu Ngu lạnh đi: "Ừ, bọn họ không an phận, gây chuyện ở biên giới, quân khu thứ tám có khoảng cách gần nước M nhất, hơn nữa chuyện khuôn viên thành ủy cần một kết thúc, nên mới giao nhiệm vụ lần này."
Ánh mắt anh u tối, giọng nói cũng không tốt lắm.
Ban đầu anh có thể được phê duyệt nghỉ phép kết hôn, nhưng lần này nhiệm vụ giao xuống đột xuất, làm hỏng kế hoạch của anh, anh phải ra tiền tuyến.
Yến Thiếu Ngu thở phào, anh nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Tây, giọng khàn khàn mang theo sự áy náy: "Anh xin lỗi."
Cố Tiểu Tây lắc đầu, cô biết anh đang xin lỗi chuyện trưa nay anh quay trở lại nhận nhiệm vụ, đồng thời cũng xin lỗi vì không thể trở về cùng cô, với tính cách của anh, có thể nói những lời này với cô đã là có tiến bộ rất lớn.
Cố Tiểu Tây cũng nghiêng đầu nhìn anh, cô cười tủm tỉm, chìa tay véo khuôn mặt ưa nhìn của anh: "Được rồi anh đi đi, nhất định phải sống sót trở về, em cũng không muốn vừa viết báo cáo kết hôn đã trở thành quả phụ. Em ở nhà chờ anh, khi anh hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta tổ chức hôn lễ."
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu nhìn cô có chứa sự dịu dàng bất ngờ, anh trịnh trọng đáp: "Được."
Yến Thiếu Ngu không phải người nói nhiều, anh đã nói vậy rồi, cô cũng rất vừa lòng. Trong trí nhớ của cô cũng không biết có nhiệm vụ này không, thế nhưng cô có thể xác định nó an toàn, anh nhất định sẽ sống sót trở về.
Mặc dù đời này có nhiều chuyện mới xảy ra bởi vì sự xuất hiện của cô, nhưng những chuyện liên quan đến Yến Thiếu Ngu cũng rất ít khi xảy ra điều ngoài ý muốn, nếu đời trước anh có thể sống bình an đến vài chục năm sau, vậy đời này cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng tối nay cô phải chuẩn bị thêm nước giếng không gian để anh mang theo, lo trước khỏi họa.
Trong khoảng thời gian im lặng, Cố Tiểu Tây bỗng nhớ tới Mạnh Hổ trưa nay bọn họ gặp, cô biết kết cục của anh ta, nhưng không biết anh ta chết khi nào, không biết anh ta có tham gia nhiệm vụ lần này không.
Cố Tiểu Tây nhớ đến dáng vẻ buồn phiền nặng trĩu của Yến Thiếu Ngu đời trước, cô hỏi: "Mạnh Hổ có tham gia hoạt động lần này không?"
Yến Thiếu Ngu giật mình, anh không hiểu tại sao cô bỗng nhắc đến Mạnh Hổ.