Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Tiểu Tây nghiêm túc nói: “Không nhớ rõ.”
Anh biết người này cũng vì Bạch Kính, còn cụ thể cô ta như thế nào anh thật sự không để trong lòng.
Cố Tiểu Tây nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, có chút buồn cười.
Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của cô đều tràn ra sự ngọt ngào, rất rực rỡ, khiến cho Yến Thiếu Ngu cũng không nhịn được mà mặt mày dịu đi.
Đột nhiên, Cố Tiểu Tây nhớ tới lúc nói chuyện với Lâm Cẩm Thư, nụ cười trên mặt cô nhạt đi, đưa tay sờ ngực anh, nghiêm túc nói: “Trên đường anh đến tỉnh H xảy ra chuyện gì sao?”
Việc này cô không chỉ nghe được từ miệng của Lâm Cẩm Thư, đời trước cô cũng đã xác nhận.
Viên đạn đi sượt qua vị trí trái tim của Yến Thiếu Ngu, chỉ cần chệch một xíu là giờ người lạnh ngắt rồi.“Anh gặp mai phục.” Yến Thiếu Ngu vốn không muốn nói, nhưng anh không muốn lừa gạt Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây cau mày, ngước lên nhìn anh: “Bị thương ở đâu? Để em xem.”
Yến Thiếu Ngu ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, nắm tay cô nói: “Đã không sao rồi, vết thương đã lành, bình thường tham gia huấn luyện cũng không có vấn đề ỳ, em yên tâm đi. Đúng rồi, mấy đứa Thiếu Ương sao rồi?”
Anh không muốn nói quá lâu về vấn đề bị thương, hơn nữa, thật sự muốn kiểm tra thì cũng phải để sau khi kết hôn, lúc này cởi quần áo nhìn thì phải nói như thế nào?
Cố Tiểu Tây biết anh cố ý lảng sang chuyện khác, cô cầm lấy tay anh, cẩn thận để sức mạnh chữa trị xuyên qua ngón tay tiến vào trong cơ thể Yến Thiếu Ngu, giúp anh xử lý ám thương còn lưu lại.
Yến Thiếu Ngu cảm giác bàn tay Cố Tiểu Tây đang nắm tay mình rất ấm áp, cả cơ thể của anh giống như đang ngâm trong suối nước nóng.
Lưng của anh kéo căng, mím môi nhìn Cố Tiểu Tây nhưng không nói gì.
Cố Tiểu Tây không nhìn anh, cụp mắt nói: “Thiếu Ương đã có thể ngồi dậy, Thiếu Ly và Thiếu Đường đều rất ngoan, chỉ là tết năm nay không ở nhà, bọn họ có chút không quen, còn anh, ở trong quân đội thế nào? Đã quen chưa?”
Yến Thiếu Ngu vén sợi tóc rũ xuống gò má của cô ra sau tai, nhỏ giọng nói: “Anh rất khoẻ, chỉ là rất nhớ em.”
Cố Tiểu Tây hơi sửng sốt khi nghe thấy giọng điệu dỗ dành của anh.
Đã rất lâu rồi cô mới nghe thấy giọng nói dịu dàng như vậy từ miệng của Yến Thiếu Ngu, như thể quay lại đời trước.
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Tây cười khẽ, cô hơi đứng thẳng người dậy, dùng đôi môi đỏ mọng của mình hôn lên đôi môi mỏng của anh, chỉ lướt qua trong chốc lát, trước khi Yến Thiếu Ngu chuẩn bị hôn sâu thì Cố Tiểu Tây đã lùi ra.
“Đây là phần thưởng vì anh đã nhớ em.” Cô chớp mắt, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng hai tai lại đỏ bừng.
Hô hấp của Yến Thiếu Ngu còn chưa bình tĩnh lại, đáy lòng anh không ngừng dâng lên những gợn sóng.
Ánh mắt của Cố Tiểu Tây đảo quanh, đang muốn nhắc đến bữa tiệc chiều hôm nay thì của phòng bị gõ, bên ngoài truyền đến giọng nói của người phục vụ nhà khách: “Đồng chí, phiền hai vị xuất trình giấy đăng ký kết hôn, nếu không hai người không thể ở lại phòng này.”
Giọng điệu của người phục vụ rất lịch sự, dù sao Yến Thiếu Ngu mặc một thân quân trang trông có vẻ là một người đứng đắn.
Cố Tiểu Tây bật cười kéo Yến Thiếu Ngu dậy: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước, vừa đi vừa nói chuyện.”
Yến Thiếu Ngu cũng không hỏi nhiều, hai người đi ra ngoài giải thích mấy câu, người phục vụ cũng không để ý lắm, chỉ nghiêm túc nhắc nhở hai người rằng không có giấy đăng ký kết hôn thì không được ở chung một phòng, ngược lại khiến mặt của Cố Tiểu Tây có hơi phát sốt.
Hai người rời khỏi nhà khách, Yến Thiếu Ngu nhân tiện nói: “Anh lái xe, chúng ta đi đâu?”
Cố Tiểu Tây híp mắt, cất giọng thần bí: “Đi khuôn viên thành ủy.”