Cố Tiểu Tây lau nước trên tóc và lông mày của Yến Thiếu Ngu, cô tạm thời kìm nén niềm vui xuống, có chút nghi ngờ hỏi: “Thiếu Ngu, sao anh không trả lời thư mà lại đi ra ngoài vậy? Có thể tùy tiện rời khỏi quân khu sao?”
Mặc dù cô chưa tiếp xúc với quân đội, nhưng cũng biết đó không phải chỗ có thể tùy tiện rời đi, một năm cũng chỉ có mấy ngày nghỉ lễ.
Yến Thiếu Ngu lắc đầu: “Thủ trưởng có việc cần đến Hoài Hải Thị, anh tiện đường đi ké xe.”
Đôi mắt của Cố Tiểu Tây lóe lên: “Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là tiệc chiêu đã bí thư tỉnh ủy ở khuôn viên thành ủy?”
Thủ trưởng của quân khu thứ tám địa vị chắc chắn sẽ không thấp, địa vị hoàn toàn đủ để tham gia bữa tiệc chiều hôm nay, thật trùng hợp hôm nay cô có việc phải đến đó, ngoại trừ bữa tiệc ở khuôn viên thành ủy cô nghĩ đến chuyện khác.
Yến Thiếu Ngu hơi ngạc nhiên, cau mày nói: “Sao em biết?”
Cố Tiểu Tây hơi nhăn mũi kể cho Yến Thiếu Ngu những gì mình gặp phải ở Phong Thị.Tuy nhiên, cô cũng không nói cho anh biết việc mình hợp tác với Hình Kiện, cô không biết giải thích thế nào về nguồn gốc của những lương thực đó, chỉ nói là bọn buôn người thấy cô là phụ nữ nên không trông coi cẩn thận, mới để cô có cơ hội dẫn theo Tống Kim An chạy thoát khỏi ổ sói.
Tạm thời chuyện chờ đen còn chưa có manh mối, sau này nếu có cơ hội cô sẽ nói chuyện này cho anh biết.
Cố Tiểu Tây nhìn thấy Yến Thiếu Ngu còn muốn hỏi chuyện khác, sợ anh phát hiện liền cân nhắc nói: “Bữa tiệc hôm nay dường như không đơn thuần chỉ vì đón gió cho Bạch Kính, còn là một bữa tiệc kết thân.”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô một cái, thuận miệng nói: “Tống Kim An? Bạch Thải Vi?”
Cố Tiểu Tây nhéo mắt, tò mò hỏi: “Anh quen Bạch Thải Vi sao?”
Đời trước cô quen biết Yến Thiếu Ngu, nhưng chưa bao giờ quan tâm đ ến mối quan hệ của anh, chỉ biết anh và Tống Kim An lớn lên với nhau, sau lại nhập ngũ, trở thành đồng đội với Hạ Lam Chương, những người này đều là đàn ông, không có phụ nữ.
Mặc dù hỏi như vậy, nhưng ngẫm lại cũng thấy không có gì ngạc nhiên, dù sao xuất thân của Bạch Thải Vi rất tốt, cha mẹ của cô ta cũng không phải người vô danh, ở thủ đô cũng chỉ có mấy gia đình thượng lưu đó, mặc dù chưa thấy tận mắt nhưng chắc cũng đã nghe qua.
Yến Thiếu Ngu nghe Cố Tiểu Tây nói xong thì lặng lẽ nhìn cô một lúc.
Cố Tiểu Tây hơi nhướng mày, mặt không đỏ nói: “Ừ, anh nghĩ không sai, em nghen.”
Từ trước đến nay cô luôn là người cẩn thận, đời này có cơ hội ở bên nhau cô sẽ hết sức quý trọng, Yến Thiếu Ngu không phải là một người đàn ông kém hấp dẫn, không phải là cô không tin anh, cô chỉ không tin số phận mà thôi.
Kiếp trước hai người họ hữu duyên vô phận, ai biết đời này có còn như vậy không?
Yến Thiếu Ngu đưa tay nắm lấy cổ tay Cố Tiểu Tây, trong giọng nói của anh có chút háo hức: “Anh đã viết xong báo cáo kết hôn, vừa hay em đến, vậy ký tên đi, xong rồi nộp báo cáo lên, thủ trưởng sẽ điều qua quan hệ xã hội của em, không có vấn đề là được.”
Cố Tiểu Tây hơi giật mình: “Báo cáo kết hôn sao?”
Yến Thiếu Ngu gật đầu: “Ừ, sau khi nhập ngũ đã bắt đầu chuẩn bị.”
Cố Tiểu Tây nhếch môi cười: “Được, em ký tên, chúng ta kết hôn.”
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười.
Nói xong chuyện chính, Yến Thiếu Ngu bình tĩnh nói: “Lúc ở thủ đô, anh đã từng gặp Bạch Thải Vi mấy lần.”
Cố Tiểu Tây nhìn anh một cái, cười cười nói: “Có phải cô ta lớn lên rất đẹp không?”
Cô đã từng gặp Bạch Thải Vi, nghiêm túc mà nói thì vóc dáng của cô ta rất xinh đẹp, là một mỹ nữ, cộng thêm khí chất đừng nói là ở Hoài Hải Thị, có lẽ ở thủ đô nơi tập chung những người quyền quý cũng là một cô chủ có tiếng.