Hôm sau tôi được nghỉ cả ngày, nó cũng vậy, cùng nấu ăn dọn dẹp nhà cửa, như thế là cặp vợ chồng thật sự... nó cứ đi qua đi lai như muốn nói điều gì đó với tôi
- Linh..
- Gì ( tôi lúc nào cũng trổng trổng như thế)
- Tối nay tao đi nhậu với bạn, vì tý chiều sẽ đi đá banh chắc tao về muộn xíu nha, mày qua mẹ đi, tối tao ghé đón được không?
- Méc mẹ...
- Đừng mà, tao với mày có cuộc sống riêng mà, thỏa thuận rồi. Tao sẽ hâm đồ ăn trước cho mày trước khi đi ok k?
- Ok...
Tôi cứ nghĩ.. đơn giản nó đi đá banh rồi đi nhậu nên kh suy nghĩ nhiều, với bạn bè mà, đi thì đi tôi cũng kh qtam nhiều..
Nó về nhà mẹ nhưng tôi lại không về, chẳng hiểu sao bây giờ chỉ muốn ở nhà riêng này thôi.. chắc là quen rồi.
Đến h tối tôi cứ ngồi phòng khách nhìn đồng hồ mãi, tôi đang chờ đợi điều gì đó... nhưng mãi không thấy. Tôi lại lên mạng đọc thông tin vu vơ.. tôi thấy đám bạn Tuấn chụp hình ở sân banh.. nhưng điều làm tôi phải suy nghĩ, có nam và nữ. và có cả Thư. Tự nhiên tôi rời tay khỏi chuột, đứng dậy cầm ngay cái đt.. thì tôi lại có đt
- Mày còn nhà mẹ hông? tao qua.
- Tao về rồi..
- Có sợ ma khong?
- Không...
Tôi trả lời hững hỡ.. bây giờ thì nó về chắc sắp đến nhà thôi, nhưng kì là là tôi thấy buồn khi Thư góp mặt.. tụi nó vẫn chơi qua lại bình thường thì liệu tình cảm có dứt.. tôi đập tay vào đầu.. chỉ là vì con nên không nên nghĩ nhiều..
Tôi ngồi bệt trước cửa phòng, bật hết điện nguyên nhà lên rực rỡ, tôi sợ, tôi chưa bao giờ có thói quen ở nhà mnhf căn nhà, có tật sợ ma cứ đeo bám tôi.. h, h, h sáng, h sáng.. Tôi ngồi gục mặt xuống khóc.. vì sợ hãi. Tôi thực sự cần nó về lúc này..
Rồi tiếng cửa chung cư mở ra.. tôi ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn biết nó về, thấy tôi nó tiến lại..
- Linh... ( nó ngồi chòm xuống)
- Mày... sao bây giờ mớ về ( tôi chảy hàng nước mắt kiệt sức)
- Tụi nó không cho về.. mắt sưng hết rồi sao khóc. ( nó đặt tay lên lau nước mắt cho tôi)
Nghe nó hỏi tôi càng khóc to lên... càng hỏi tôi càng tủi thân.. cảm giác gần được che chở thật sự..
- Tao sợ lắm, đừng về muộn thế này được không?
Tôi ôm chầm lấy nó, bụng bầu tôi đụng bụng nó.. tôi cảm nhận được con đạp lúc này (e bé toàn dạp đêm thôi) bỗng dưng tôi cảm giác giữa tôi và nó thực sự có liên kết. Tuấn cảm nhận được điều đó. Nó bế tôi vào phòng, toi cứ nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay của nó.. tôi muốn chửi muốn trách cứ nó. Nhưng tôi lấy lý do gì để trách móc nó chứ, khi chính tôi là người giao kèo ngay từ đầu...
Đến sáng khi mở mắt ra.. tôi vừa quay qua thì thấy nó đang nằm quay mặt về phía toi, nằm úp hết người nhưng mặt mở mắt nhìn tôi..
- Ngủ xấu thí bà luôn nó nói)
- Chắc mày ngủ đẹp ( tôi liếc nó)
- Nhỏ giờ chưa thấy ai ngủ xấu như mày.. mà sao toàn nằm nghiêng bên đó thế.
- Nghiêng bên trái mới tốt cho em bé, đọc báo nói vậy
- Mày ngiêng bên trái lỡ mày quên đè con tao sao? nhóc chứ ít gì
- Đè cái đầu mày á, nếu về muộn theesnayf nữa tao sẽ méch mẹ đấy..
- Linh.. ( nó gọi tên tôi làm tôi giật mình)
Nó đứng dậy.. lất đt trong túi.. nó đưa tôi xem.
- Gì đây??
- Nhóm tao sắp đi phượt hôm.. mày cho tao đi nhé....