Thời gian cứ thế trôi qua giữa chúng tôi vẫn cứ thế, quan tâm đúng mực không ai xen vào cuộc sống của ai quá mức và tất cả vì đứa con chung của đứa, nhưng dần dần lại có những cuộc điện thoại hỏi thăm nhau?? Ăn gì chưa? có mệt không?? làm tôi chạnh lòng.
Hôm nay là ngày khám thai định kì, cũng như bao lần nó lại đến phòng khám để chờ tôi.
- Thai được w rồi em, con phát triển tốt..
- Trai hay gái vậy bác sĩ ( tôi và nó cùng cất tiếng)
- Song thai, trai nhé!
Vừa nói xong chúng tôi nhìn nhau có vẻ lạ lẫm, tôi suy nghĩ con trai thì giống ai nhỉ? Không biết mặt mũi nó như nào?
đứa mỗi người xe đi thẳng về nhà vừa về đến phòng nó lấy hình ảnh siêu âm ra ngồi chăm chăm nhìn như thằng ngố, rồi cười ngoặt nghẹo..
- Hahaaaa... sao bé tý thế nhỉ, tay chân bé tý cái đầu lại to hơn...
- Khùng.. tôi nói
- Linh ơi sao tao thấy nó ngộ ngộ sao á.. mày định đặt tên con là gì??
- Không biết, còn mày? ( tôi nhìn nó)
- đứa trai hả.. để tao xem.. tên tên...
- Tên D với Hoạn Thư nha
- Tào lao hết sức ( nó liếc cái đứt cổ, nói rồi trai mắt lót mí cơ mà)
Tự nhiên nó tức giận đứng dậy đang nói chuyển vui vẻ nó vào phòng k nói câu nào cả, tôi chau mày khó hiểu lúc nắng lúc mưa thế này...chỉ chọc thôi mà, con gái ai chả thế, mà chỉ là chọc thoi bạn bè mà lại phản ứng mạnh mẽ thế...
Khi tôi mang thai tháng thứ , bụng càng lớn rồi, đi đứng nặng nhọc vất vả lắm.. không còn được khỏe mạnh nhanh nhẹn gì nữa.. ba mẹ bên rất lo lắng cho tôi, suốt ngày dặn dò đủ kiểu..
Tay chân, đau nhức rồi cả lưng tối đến là cự hình kh tài nào ngủ được
- Mở cữa cho taooooo
- Làm gì nữa.
Tôi đứng lên mở cửa thấy nó ôm mền sang bất ngờ
- Làm gì zạ?
- Qua ngủ chung cho duiii hihi ( nó cười không thấy con mắt dâu)
Thế là tôi đồng ý, tôi trằn tróc khó ngủ, nó cũng không ngủ mà cứ quay sang nhìn tôi.. tay để dưới càm kiểu đáng yêu..
Tôi trợn mắt nhìn nó..
- Thôi dẹp đi, để tao yên..
- Linh.. ( nó nhìn tôi vẻ mặt tội nghiệp)
- Sao..
- Tao muốn xin phép việc này, nhưng tao sợ mày sẽ chửi tao.. Tao muốn xin phép lâu rồi mà giờ mới có can đảm để nói.
- Nói lẹ đi rồi đi ngủ.
- Cho tao sờ.. được kh?
- Làm sao má? sờ gì? điên mày
- Tao sờ con tao, em bé đạp rồi mà, tao muốn biết cảm giấc đó, được không?
Tôi lòng chùn xuống, tự nhiên tim đập thìn thịch thấy run run.. chợt nghĩ nó là con T mà, điều T làm có gì sai trái đâu chứ..
- Tay mày đâu... đưa đây ( tôi đưa tay ra)
- Nè.. mà khoan tao hồi hộp kh thở được. Mày có mắc cỡ không?? (ahihi)
- Có sao không má.. lẹ đi chứ tao đi ngủ à..
Tôi cầm tay nó, đặt lên bụng. may lúc ddosem bé đạp nhẹ trong bụng neennos mtaws chứ o mồm chữ a nhìn lên trần nhà, em bé tự nhiên đạp mạnh phát trúng ngay tay nó tự nhiên nó phản ứng mạnh
- Trời ơi kì quá
Nó đứng dậy phi xuống giường mặc sợ hãi toát mồ hôi hột..
-Gì mày?
- Cảm giác như con giun trong bụng ấy kinh quá
- Vậy thôi dẹp đi từ nay khỏi ( mặt tôi buồn buồn)
- Không phải.. đạp mạnh cái tao sợ quá, nhỏ giờ có biết đâu.. tao xin lỗi mày tao không có ý đó.
Thế là, tự dưng T bị tôi đuổi khỏi phòng cách lảng nhách, vì cái vô duyên nên không ngủ ddupcjw chung, thằng nhỏ ôm mền gối lui thủi về phòng... tôi bên phòng cười như được mùa.. Đáng yêu quá đi.. sao lại đáng yêu.. lại còn sợ em bé đạp
Tôi tủm tỉm yên giấc lúc nào không hay!