Chương giao đoạn: Sự tò mò chính là thứ giết chết cậu nam sinh cao trung
Cuối tháng 7.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ hè này mà tôi phải quay trở lại trường học.
Buổi họp lớp đã kết thúc vào buổi sáng. Hiện giờ, tôi đang tận hưởng những giây phút nghỉ ngơi tao nhã nhưng cũng ngắn ngủi trong phòng câu lạc bộ.
Gió từ ngoài cửa sổ đang phả vào chiếc rèm cửa.
Mùa mưa đã kết thúc. Thời tiết những ngày này đang nóng như cái lò.
Dẫu vậy, cơn gió khô vẫn giúp cơ thể tôi hạ nhiệt một cách thoải mái.
Tôi cảm nhận được từng cơn gió dịu dàng phả vào mặt trong lúc thư thái lật một trang của tập mới nhất bộ [note42926]
Đúng vào lúc tôi đang sắp sửa đọc tiếp từ đoạn mình đang bỏ dở thì cánh cửa của căn phòng câu lạc bộ bất thình lình bật mở thật mạnh.
Yakishio bước vào trong phòng, trên tay là thạch trái cây dạng uống. Sau khi húp sạch sẽ, cô nàng ném vỏ vào thùng rác một cách chuẩn xác.
「Ồ, hôm nay có mỗi Nukkun ở đây à?
「Ừm. Học sinh năm 3 hôm nay không cần lên trường. Yanami-san thì đi ăn với bạn rồi.」
「Hự, có hơi cô đơn nhỉ.」
Yakishio vừa nói vừa đặt cặp sách lên bàn.
「Ủa thế nay cậu có luyện tập ở câu lạc bộ không Yakishio?」
「Tớ đang tới đó đây. Vừa xong sensei gọi tớ lên phòng hội đồng. Thế nên tớ mới đi ra sân vận động từ đây, tại không có thời gian để mà quay lại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ điền kinh ấy.」
Tiện thể thì, phòng sinh hoạt của câu lạc bộ điền kinh nằm ngược hướng với sân vận động.
「Địa điểm của Câu lạc bộ Văn học tiện lợi bất ngờ luôn á. Nó nằm gần cổng sau cho nên tớ có thể dễ dàng lẻn ra ngoài đi mua bánh mỳ.」
Yakishio vừa nói vừa tháo chiếc nơ trước ngực của mình ra.
「Ơ, nè.」
「Vì tiện nên khi ở một mình, tớ thường mượn tạm chỗ này luôn… Với cả…」
Tháo xong nơ, Yakishio bắt đầu cởi từng cúc áo của mình.
「Gượm đã, cậu thay đồ thì phải bảo tớ một câu chứ. Tớ ra ngoài đây. Với cả, nhớ phải kéo rèm vào nữa chứ…」
Yakishio ngây ngốc nhìn tôi vội vội vàng vàng đóng cửa sổ.
「Ể? Ôi dào, có sao đâu. Tớ có mặc trang phục tập luyện bên trong mà. Thích thì tớ ra ngoài cởi cũng được luôn ấy chứ.」
Ồ, ra vậy. Tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc khi quắn hết cả lên như vậy mà.
Song chứng kiến con gái cởi đồ dù thế nào vẫn là quá sức đối với một thằng con trai đương độ dậy thì.
「Dù sao thì tớ cũng ra ngoài đây. Cửa nẻo cũng đóng kín cả rồi đấy. 」
「Nukkun đúng là ra dáng quý ông quá đi. Cậu tốt như thế càng làm tớ ngại hơn, nên thôi cứ ở lại đây cũng được mà.」
「Nói thế thì ngang cậu cảm thấy xấu hổ khi thay đồ mà không có tớ ở đây nhìn à?」
「Tớ đã bảo là tớ có mặc đồng phục tập luyện bên trong rồi mà, nên Nukkun cứ tự nhiên như bình thường thôi.」
Hự, cô nàng nói cũng phải. Xét theo một góc độ nào đó thì chẳng qua Yakishio chỉ đang cởi áo khoác ngoài thôi mà. Chắc là mình cả nghĩ quá mất rồi.
Sau khi Yakishio cởi bỏ áo ngoài, tôi có thể thấy rõ mồn một áo lót trong của cô nàng. Tôi vội cúi đầu mình xuống.
「Ể, sao thế Nukkun?」
「À không có gì đâu. Tại nó nhìn giống như là…áo…lót thể thao ấy?」
「Ôi bạn tớ ơi, bình tĩnh nào.」
Ừ nhỉ, dù gì cô nàng cũng đã bảo đấy là trang phục tập luyện rồi mà. Tôi nhấp một ngụm trà từ bình nước mình mang theo để lấy lại bình tĩnh.
「Ừ, vốn dĩ cũng làm gì có chuyện cậu lại cho người khác thấy đồ lót của mình nhỉ.」
「Ể? Đây là áo lót thể thao thật mà.」
Tôi phụt sạch trà khỏi miệng và ho sặc sụa mãi không ngớt. Yakishio phát mạnh vào lưng tôi. Đau vãi.
「Bĩnh tĩnh lại nào Nukkun. Cậu sao thế?」
「Từ từ nào! Nói vậy tức là đây là áo lót chứ không phải trang phục tập luyện hả?」
「Thì đây là áo lót thể thao mà tớ mặc trong lúc luyện tập. Tại vì tớ thường khoác tạm một chiếc áo trong quá trình tập luyện, cho nên tớ coi đây là đồng phục luyện tập luôn.」
Đúng là một quả lí thuyết bí ẩn và đầy cảm hứng.
「Rồi rồi. Tớ hiểu rồi, nên là tớ ra ngoài đây…」
Yakishio vội vã khoác áo khoác ngoài lên.
「Nhìn nè, giờ thì ổn rồi chứ?」
「À, ừ…」
「Nukkun chẳng có sức kháng cự với con gái gì cả. Cậu có muốn tham gia vào Câu lạc bộ Điền kinh không?」
Yakishio cười khổ vỗ vai tôi.
「Tớ mạn phép từ chối. Tiện đây tớ hỏi cái. Bọn con trai có bao giờ nhìn cậu với ánh mắt kỳ quặc không thế? Cậu ấy, tốt nhất là đừng bao giờ đi một mình vào phòng con trai.」
「Tớ không bao giờ làm mấy chuyện dung tục thế đâu. Với cả con trai trong Câu lạc bộ Điền kinh không bao giờ nhìn con gái kiểu thế cả.」
Tào lao. Tới cả tôi đây còn gần như không thể kiềm nổi nữa cơ mà. Đám con trai chơi điền kinh khoẻ mạnh và có dư năng lượng ấy kiểu gì chả ngắm nhìn những bạn nữ dễ thương và thiếu phòng bị bằng ánh mắt dâm dục(Tự đề cao bản thân mình).
Yakishio không màng bận tâm tới lo lắng của tôi. Cô nàng thở hổn hển sau khi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.
「Ôi không, buổi luyện tập bắt đầu rồi.」
Yakishio kéo khoá váy. Chiếc chân váy của cô nàng rơi xuống sàn.
「Ơ, này!」
「Phiền cậu nha Nukkun! Hộ tớ gom quần áo lại với nhé!」
「Ể? Khoan đã…」
Yakishio lao ra khỏi phòng.
Tôi quan sát đống áo quần quăng quật vương vãi dưới sàn nhà và thở dài. Gom quần áo mà một cô gái đã cởi ra bỏ lại. Loại tình huống gì thế này…?
Mà tiện thể thì, tôi chắc chắn sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm nếu như để ai đó bắt gặp cảnh tượng này. Tôi vớ lấy chiếc áo vắt trên lưng ghế và nhặt chiếc chân váy dưới sàn lên.
Sau giờ học, trong căn phòng lạc bộ không một bóng người, tôi đang cầm trên tay mình chiếc váy của một bạn nữ cùng lớp.
…Mặc dù việc phát sinh những suy nghĩ kỳ quặc là không thể tránh khỏi, nhưng thôi thì cứ ngó một tý cũng chẳng chết ai đâu nhỉ.
Chiếc chân váy của cô nàng là loại váy loe màu xám nhạt mang thiết kế dùng trong mùa hè. Trên váy có bộ phận dùng để điều chỉnh sao cho chân váy ôm khít lấy vùng eo.
Tôi vô thức ướm nó lên phần eo của mình. Nếu như tôi nới bộ phận điều chỉnh lên mức rộng nhất thì…
「Ngay cả mình cũng có thể mặc vừa sao?」
…Tôi nói ra thành lời. Tôi không thực sự có ý định mặc thử. Tôi không phải đứa cuồng cross-dressing, cũng chẳng phải một thằng hứng thú với quần áo con gái cởi ra. [note42927]
Đây chỉ là sự tò mò thuần tuý về một thế giới lạ lẫm chưa từng được biết tới - thứ đã giúp nhân loại này phát triển.
Những nhà thám hiểm tận dụng sự tò mò thuần tuý ấy như một thứ vũ khí để căng buồm vượt đại dương. Và họ chính là những người đã xây dựng lên thế giới mà chúng ta đang sống.
So với những dự án to lớn mà những người hùng vô danh ấy đã dựng xây thì điều tôi sắp sửa làm cơ bản chẳng là cái đinh gì cả. Tôi chỉ là muốn đứng trước gương ướm thử kích cỡ.
Song trong phòng không có tấm gương nào cả, cho nên tôi phải lấy điện thoại của mình để chụp lại. Tôi đặt chiếc váy lên bàn và điều chỉnh camera sao cho có thể thu được hình ảnh toàn bộ cơ thể mình.
「Camera đã xong. Thế còn…cái nơ này thì tính sao giờ…?」
Mặc dù không nhất thiết phải mặc áo của Yakishio vào làm gì, nhưng ngoài chiếc chân váy ra thì sự khác biệt lớn nhất giữa đồng phục nam và nữ nằm ở chiếc nơ.
Đã phóng lao thì phải theo lao.
Giờ có rút lui cũng chẳng nghĩa lí gì nữa.
Tôi tiếp tục để sự tò mò dẫn dắt và nhặt chiếc nơ lên. Sau đó, khi đã đeo chiếc nơ vào bên dưới cổ, tôi mới để ý thấy có bốn nút thắt nối với nhau.
…Rồi giờ tới công đoạn cuối cùng. Đeo cái chân váy vào eo nữa là xong. Tôi nhìn xuống chiếc váy đang nằm trên tay mình.
Oái, tôi đáng ra phải kiểm tra xem mình đã đóng rèm chưa đã. Nếu đây mà là anime thì việc bị người khác bắt gặp là không thể tránh khỏi khi tôi không hề có động thái đề phòng nào.
May quá, rèm kéo vào sẵn rồi.
Cửa của phòng câu lạc bộ cũng đã được đóng kín. Mọi thứ đều nằm trong tính toán của tôi…
「N-Nukumizu,…c-cảm ơn về màn trình diễn…」
「…À, không có gì.」
Điều duy nhất mà tôi không ngờ tới, đó chính là Komari đã đứng phía trong cánh cửa tự lúc nào. Nhỏ đang há hốc.
「…Cậu đến từ lúc nào thế?」
「T-từ lúc cậu b-bắt đầu đeo nơ.」
À, hừm, tôi cảm thấy rằng nếu có thể quan sát được từ đầu vụ việc thì tốt hơn cho nhỏ.
Thôi được rồi, tới lúc giải thích rồi đây.
「Từ từ đã, Komari. Sự việc không như cậu thấy đâu. Chuyện này chỉ là sự tò mò trong sáng và đơn thuần thôi…」
「K-không sao đâu. C-cậu cứ tiếp tục đi.」
Komari bỏ lơ vẻ lo lắng của tôi và nhàn nhã ngồi trên ghế bấm điện thoại.
「…Komari? Thực sự đấy, không phải tớ có loại fetish[note42928] như thế đâu. Chỉ là một phút bốc đồng thôi…」
「K-không sao mà. Ai…cũng có…sở thích riêng của mình mà…」
Komari gật đầu, nở nụ cười hiền mẫu.
Hự, xin đừng làm vậy. Đừng có đối tốt với tôi trong những lúc như này chứ.
Tôi cuống cuồng tháo bỏ chiếc nơ và cẩn thận đặt nó lên bàn.
Kế tới, tôi ngồi xuống bên cạnh Komari và cố tình đằng hắng giọng.
「Komari này, nghe tôi bảo. Chỉ là do Yakishio nhờ tôi gom quần áo của cậu ấy lại thôi, ô kê?」
「T-tôi hiểu rồi, cho nên…tránh xa tôi…ra một chút…」
「Thật là cậu hiểu rồi đó chứ? Đây, nhìn cái nơ nè. Tôi chẳng qua chỉ tò mò về cấu tạo của nó thôi mà. Tôi chắc chắn không hề cố đeo nó đâu…」
Tôi mạnh bạo tiến sát về phía Komari. Song Komari lại dùng điện thoại của nhỏ dí vào mặt tôi để đẩy tôi ra xa.
「Đ-đợi đã, đ-đừng c-có làm gì tôi. …Chuyện này chẳng giống những gì tôi tưởng tượng cả…」
「T-tôi đâu có định làm gì cậu! Mà nhân tiện thì tưởng tượng của cậu là gì vậy hả Komari?」
「C-cậu thực sự muốn nghe chính tôi nói ra sao? C-cậu muốn…nghe thật chứ?」
「…Thôi, xin miễn.」
「L-lựa chọn thông minh đấy…」
Komari vừa gật gù với vẻ ta đây biết tuốt, đồng thời quay trở lại vọc điện thoại. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế xa hơn đôi chút và lại bắt đầu lật dở tập truyện mới nhất của bộ .
「…Komari.」
「G-gì?」
「Tôi nhấn mạnh lại lần nữa nè. Tôi không có hứng thú với cross-dressing đâu ha, ô kê? Quan trọng lắm đấy nhá.」
Komari nhìn tôi kiểu “Mị đây biết thừa”.
「T-tôi biết rồi. Đ-đáp ứng được…sở thích từ người đàn ông của cậu…âu cũng quan trọng mà.」
「Tôi không có cái mối quan hệ đặc biệt kiểu đó với ai hết! Với cả, tại sao lại là người đàn ông!?」
「T-thế nên tôi mới bảo, t-tránh xa khỏi tôi giùm…」
Và đó là chuyện xảy ra vào một ngày hè nọ, cái ngày mà tất cả sự thanh lịch đã bị thổi bay.