Chương giao đoạn: Có điều còn quan trọng hơn cả việc ăn uống
Phòng câu lạc bộ sau giờ học. Đối diện với tôi lúc này là một nhỏ nữ sinh cao trung. Ở giữa hai đứa hiện giờ là một chiếc hộp đựng đồ ăn vặt.
「Khi tớ vào phòng thì cái hộp này đã bị mở rồi. Lúc đó Yanami-san, cậu là người duy nhất có mặt trong phòng.」
Con nhỏ đó - Anna Yanami, đang bình tĩnh nhìn tôi. Nhỏ là bạn cùng lớp với tôi và là học sinh năm nhất thuộc Câu lạc bộ Văn học.
「Nè nè Nukumizu-kun. Ừ thì tớ đồng ý là chiếc hộp bánh daifuku nhân đậu đỏ này đã được mở từ trước.」 [note42929]
「À ha, vậy ra người đã ăn vụng bánh thực sự là…」
Yanami chậm rãi lắc đầu.
「Thế nhưng cậu có bằng chứng gì chứng minh tớ là người mở hộp không? Hoặc là, bằng chứng chứng tỏ rằng tớ là người đã ăn bánh?」
…Nhỏ đang cố kiếm cớ kìa. Tôi chống hai tay lên bàn và bụm miệng để giấu đi biểu cảm trên gương mặt mình.
「Tớ là người đặt hộp bánh ở đây sáng nay. Tớ đang định thưởng thức chỗ bánh cùng với mọi người trong buổi họp sau giờ học.」
「Ưm, đợi chút, chỉ là giả thuyết thôi nhé, cơ mà nếu tớ ăn trước thì cũng không có vấn đề gì, đúng không? Tớ cũng là một thành viên của câu lạc bộ mà. Cho nên tớ cũng có tư cách được chia bánh, phải chứ?」
「Như vậy đúng là cũng ổn thôi. Cơ mà…」
Tôi chỉ vào những ô đã bị trống trong hộp bánh. Lúc bấy giờ trong hộp chỉ còn 5 cái bánh.
「Cậu đã tự tay xử mất 5 cái bánh. Thật là nực cười. Tớ không ngờ là cậu lại có thể…」
「Ơ khoan đã! Tớ ăn có 4 cái thôi, 5 đâu mà 5! Góc trong cùng hộp bánh là cái túi hút ẩm thô…」
Yanami ngẩng đầu dậy và thở hổn hển giữa chừng.
「Mình bị bịp rồi…! Rõ ràng là cậu cố tình dùng câu hỏi thâm hiểm và đầy cám dỗ để bẫy tớ…」
「…Đứa đớp bẫy mới là đứa lắm tội hơn đấy. Với cả, Yanami-san rõ ràng là đứa ăn vụng bánh rồi nhé.」
Yanami lặng lẽ gật đầu. Một tờ giấy bọc bánh daifuku rơi lên mặt bàn sau khi nhỏ chậm rãi xoè lòng bàn tay.
「Ừ, đúng là tớ. Đúng, tớ là đứa đã ăn vụng bánh. Tại bánh nó cứ bị mềm với ngọt ý.」
Con nhỏ này không còn gì để mất.
「Cơ mà, Nukumizu-kun, tớ bảo. Tớ chỉ ăn có 4 cái thôi á, cho nên vẫn còn 6 cái mà. Chẳng phải như thế nghĩa là tớ vẫn để dành cho tất cả mọi người trong câu lạc bộ sao?」
「Tất cả mọi người? Chủ tịch, Tsukinoki-senpai, Komari, tớ,…tính cả Yakishio thì cũng có 5 chứ đâu.」
Yanami không chút chần chừ đặt một chiếc bánh daifuku ra trước mặt mình.
「Cậu vẫn còn dám giành phần sau khi đã tẻm vụng bánh hả…?」
Trong khoảng thời gian này, phía bên ngoài cánh cửa đang mở hé kia, một người với gương mặt nhỏ nhắn đang dòm trộm hai đứa bọn tôi với vẻ lo âu.
Đó là Chika Komari, một học sinh năm nhất và cũng thuộc Câu lạc bộ Văn học.
「Sao thế Komari? Sao cậu không vào trong đi.」
「T-tôi cảm thấy m-mấy cậu đang làm chuyện kỳ quặc. …T-tôi không muốn làm gián đoạn hai cậu.」
「Không có gì đâu. Bọn tôi đang chia bánh daifuku thôi mà. Cậu cũng có phần đấy, Komari.」
「Ồ,…bánh mềm quá.」
Komari dùng khăn mùi xoa bọc chiếc daifuku rồi cẩn thận đặt nó vào trong cặp sách.
「Cậu không ăn à?」
「T-tối nay n-ngoại tôi ngủ lại ở nhà tôi. …N-ngoại thích đồ ăn vặt Nhật Bản lắm.」
Nghe tới đây, cánh tay đang bóc giấy bọc bánh daifuku của Yanami khựng lại.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu và lấy chiếc bánh từ tay Yanami trước khi chuyển nó sang cho Komari.
「Này! Đ-đ-đ-đ-đợi đã, Nukumizu-kun. Đừng làm vậy mà!」
「Yanami-san à, đưa bánh cho Komari đi…」
「Ý tớ không phải thế, Nukumizu-kun à. Tớ cảm thấy mình vừa mới đánh mất thứ gì đó còn quan trọng hơn cả bánh daifuku ấy.」
「Ồ, phải ha. Đúng cái tớ đang nghĩ luôn. Nhân dịp này, cậu nên xem xét lại thái độ của cậu đối với cuộc đời này đi.」
「…Thì Nukumizu-kun cũng nên giúp đỡ tớ mà, đúng không?」
Komari dỏng tai lắng nghe cuộc trò chuyện của hai đứa bọn tôi. Sau khi quan sát gương mặt của Yanami, nhỏ tỏ ra hốt hoảng với chiếc bánh daifuku đang nằm gọn trong tay.
「Ưm, thế, t-tôi có thể nhận bánh này sao…?」
「À tất nhiên rồi, cậu cứ cầm lấy đi! Dù sao thì đó là phần của Nukumizu-kun mà. Không cần khách sáo đâu!」
「…Ế, cái cậu đưa cậu ấy là phần của tớ đó hả?」