Có nhỏ vợ cũ hồi xuân trong lớp tôi

không dính dáng đến nhau thêm lần nữa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dười bầu trời đầy mây xám xịt.

Tôi hiện đang bước đi trên con đường đến trường hoài niệm mà vẫn không giấu đi cảm xúc bối rối.

“Làm gì ngờ được có ngày mình lại đi học chứ……”

Cho đến hôm qua tôi vẫn là một người trưởng thành 27 tuổi, vậy mà khi mở mắt dậy đã trở thành học sinh cao trung năm nhất thế này.

Tôi không biết đây có phải là mơ hay là hiện thực không, nhưng nếu được thì tôi muốn nó là hiện thực. Nếu như đây là giấc mơ thì tôi ở hiện thực đã bị một chiếc xe chạy ẩu đâm phải, và hiện đang lang thang giữa ranh giới sinh tử, và nếu như có thể làm lại từ thời cao trung, chỉ cần không tham gia vào đời sống hôn nhân là xong.

Cuộc đời thứ hai này, mình sẽ đi làm ở một công ty đàng hoàng, rồi trở thành quý tộc độc thân cho xem!

Tôi khẽ quyết tâm như thế rồi thì tiến đến lối ra vào nơi để giày.

Thử xác nhận danh sách phân chia lớp được dán ở chỗ để giày, tôi học lớp 1 đúng như dự đoán.

Và theo như trí nhớ thì bên dưới cái tên Kurose Kouhei có cái tên Koikawa Yuzuka.

Tuy là thứ tự ghế khá gần, nhưng không liên quan đến Yuzuka là chuyện đơn giản thôi.

Tôi và Yuzuka 3 năm liên tiếp học cùng lớp, nhưng cuộc nói chuyện đầu tiên là kể từ sau khi tốt nghiệp cơ.

Tất cả bắt đầu khi mà chúng tôi cùng dự chung một bài giảng ở mái trường đại học rất xa, lại tình cờ ngồi cạnh nhau nữa. Tóm lại là nếu như thây đổi trường mà mình học lên—không dự chung bài giảng thì tôi sẽ chẳng liên quan gì đến Yuzuka thì xem như xong, có thể tránh được cái tuyến đường kết hôn.

Tôi thay giày rồi tiến đến lớp 1 năm nhất.

Cả lớp gần như đã tập hợp đông đủ, trong số đó cũng có Yuzuka nữa.

Mái tóc màu nâu sáng, vẻ mặt mang ý chí mạnh mẽ, ánh mắt thì sắc bén, ngực to……thật bực khi phải thừa nhận, nhưng mà cô ta đúng là người đẹp.

Tôi của ngày xưa mỗi khi nhìn vào hình nền Yuzuka trên smartphone đều trở nên ngượng nghịu. Cũng chẳng phải tôi hôn màn hình một hay hai lần là xong. Rồi cảnh đó bị Yuzuka nhìn thấy, chẳng những không bị mắng là kinh tởm, mà còn bị vòi vĩnh「có hàng thật ở đây này, anh tính sao?」và cũng đã hôn cô ta nồng cháy nữa.

Là quá khứ mà tôi muốn xóa bỏ.

Không thể xóa bỏ được quá khứ, nhưng tôi có được quyền lợi được làm lại.

Tôi đến chỗ ngồi mà cố không nhìn lấy Yuzuka, rồi vờ ngủ để cho qua. Ừ thì, dù không cần làm thế này đi nữa Yuzuka cũng không đến bắt chuyện mà.

……Dù là thế nhưng lại chẳng thể bình tĩnh nỗi.

Người ở đằng sau không phải là vợ cũ. Chỉ là bạn cùng lớp thôi. Trong đầu tôi đã hiểu như thế rồi, vậy mà chẳng thể ngơi nghỉ một tí nào.

Kíng kong kang kong——~ Hồi chuông hoài niệm vang lên, được một hồi thì giáo viên đến.

Là một cô giáo rất hiền hậu. Không nhầm thì……là Sawashiro-sensei phải không nhỉ? Đương thời có thể trông cô ấy trưởng thành, vậy mà bây giờ tôi lại lớn tuổi hơn. Chuyện cô giáo là người dưới tuổi mình cảm giác kỳ lạ sao ấy nhỉ.

Nói lại lời chúc mừng sau khi nhập học và tươi cười, giải thích xong lịch trình của ngày đầu hôm nay rồi thì Sawashiro-sensei vui vẻ nói.

“Nào. Trước khi di chuyển đến hội trường, mọi người hãy đơn giản giới thiệu bản thân cho cô nhé! Hãy lên bục theo thứ tự ghế của bản thân!”

Aoki-kun, Inoue-san, Etou-san, Ooishi-kun, toàn những gương mặt thân quen hoài niệm lần lượt bước lên, làm tôi một lần nữa cảm nhận thực tế chuyện xuyên không về quá khứ. Hầu như chẳng hề nói chuyện, vậy mà lại nhớ một cách thật bất ngờ.

Đến lượt thì tôi bước lên bục giảng.

Vừa tránh nhìn Yuzuka, tôi vừa giới thiệu bản thân một cách nhạt nhẽo.

“Tớ là Kurose Kouhei đến từ trường trung học Botan. Sở thích là đọc sách. Và, tớ cũng thích xem phim nữa, một tháng tớ cố đến rạp phim một lần. Một năm tới đây mong các bạn chiếu cố.”

Tôi trở về chỗ sau những tràng pháo tay.

Tiếp theo là đến lượt Yuzuka.

Cô ta đứng trên bục giảng, nhìn xung quanh lớp học. Quả đúng là người giành được hợp đồng làm việc từ nhiều công ty, dáng vẻ đường đường chính chính khiến cho người ta cảm thấy một phần như thế.

Ừ thì sự hiên ngang đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, chứ cô ta khá là sợ đám đông đấy.

Cứ hồi hộp là cô ta ăn nói bập bẹ, ngay lập tức lẹo lưỡi, nên không nhầm thì mỗi ngày đều cùng tôi luyện tập phỏng vấn nhỉ. Chuyện đó cũng có giá trị khi mà cô ta dần trở nên ăn nói rành rọt này, khác hẳn với tôi là cô ta chưa từng nhận được thư từ chối nhận việc nào cả.

Yuzuka ở đường thế giới này có lẽ sẽ vất vả khi xin việc ha. Tôi cảm thấy trông tội nghiệp một chút……nhưng để cô ta nhận được thư từ chối đỡ hơn là bản thân mình dấn vào cuộc sống hôn nhân đó.

Khi tôi đang nghĩ đại loại như thế thì Yuzuka xưng tên bằng giọng nói rất là truyền cảm.

“Tôi đến từ trường trung học Kirishima, Kurose Yuzuka.”

……Ửm? Mình nghe lầm à?

Có cảm giác cô ta xưng tên mà cùng họ với tôi ấy……

Vả lại còn bằng giọng nói rõ ràng, không khiến tôi cảm nhận được sự hồi hộp ấy chứ.

Yuzuka cứ thế mà định tiếp tục giới thiệu bản thân thì Sawashiro-sensei bảo chờ đã.

“Eeto……Em vừa nói là Kurose?”

“Vâng. Kurose……Không phải! Koikawa! Koikawa ạ!”

Cô ta vội vàng đảo ánh mắt, loáng thoáng nhìn đến chỗ tôi.

“C-, ch-, ano……em xin lỗi, gia đình em gặp phải nhiều chuyện……tinh thần em vẫn chưa ổn định được ạ……”

“A, aa, ra là……Được mà, em không cần phải xin lỗi đâu.”

Sawashiro-sensei nói như thể quan tâm.

Khi nghe cái lời giải thích ‘gia đình em gặp phải nhiều chuyện’ đó thì mọi người ai cũng làm cái bộ dạng hiểu theo kiểu「ba mẹ ly hôn nên có lẽ mới đổi họ」, nhưng—

Cái này, chính là nó mà đúng chứ?

Là như thế mà……ha?

“Rồi, cảm ơn em, Koikawa-san. Vậy xin mời bạn tiếp theo.”

Yuzuka sau khi kết thúc phần giới thiệu bản thân thì vừa loáng thoáng nhìn qua tôi, vừa quay về chỗ mà trông như xấu hổ.

Tôi bằng cách nào đó đã vượt qua bằng vẻ mặt tỉnh bơ, nhưng tim thì lại đang loạn nhịp.

Không thể bắt chuyện ngay bây giờ và tại đây được.

Cũng chẳng thể bắt chuyện khi mà chỉ còn có hai đứa.

Nên tôi đã hét lên trong lòng mình.

—Thế ra mẹ trẻ cũng xuyên không về quá khứ á!

‎◆

Dù cho đến lúc lễ nhập học kết thúc đi nữa thì con tim tôi vẫn đang đập inh ỏi.

Khi nghĩ đến người ngồi ở bàn sau không phải là Yuzuka thời cao trung, mà là người vợ Yuzuka thường hay lặp đi lặp lại chuyện cãi nhau khiến tôi không thể bình tĩnh nổi.

May mắn thay là Yuzuka không biết chuyện tôi xuyên không về quá khứ. Miễn là không dở hơi như Yuzuka thì tôi có thể vượt qua mà không bị phát hiện. Nhưng mà, khi nghĩ đến chuyện nếu bị phát hiện……rồi nghĩ đến chuyện phải sống cuộc sống học đường tù túng với vợ cũ trong lớp học chật hẹp (đã thế lại còn những 3 năm!) thì tôi trở nên tuyệt vọng. Những cặp đôi yêu nhau tại nơi làm rồi chia tay trong bi thảm ấy đều có tâm trạng như thế này sao.

Nói chung, nếu thành thế này thì phải chú tâm diễn cho giống như tôi ở đường thế giới cũ!

Tôi và Yuzuka liên quan đến nhau là sau khi tốt nghiệp nên cho dù không hoàn toàn giống đi chăng nữa thì cũng chẳng lộ ngay tức thì được, nhưng phải cẩn thận để không đi lệch hướng quá lớn.

Trong lúc tôi quyết tâm như thế thì hồi chuông báo hiệu giờ sinh hoạt chủ nhiệm đã kết thúc, và tôi phóng ra thẳng phòng học.

Cuộc sống học đường với người vợ cũ sẽ chính thức bắt đầu sau 3 ngày tính cả thứ bảy và chủ nhật, nhưng hôm nay tạm thời an tâm rồi. Thời gian thì có rất nhiều, hay là mình tận hưởng cuộc sống game thủ đã từ lâu lắm rồi để lấy lại sự bình tâm nhỉ.

Quyết định thế rồi thì tôi nhanh chóng quay về nhà, nhưng……Nhắc mới nhớ vẫn là điện thoại gập nhỉ.

Thời này thì đã có smartphone rồi, nhưng nó chỉ mới được ra mắt vào dịp tôi nhập học cao trung mà thôi. Smartphone nổi lên trên thị trường cũng phải vài năm sau, đột nhiên có đổi thì cũng chẳng thể chơi được.

Chính vì thế mà tôi khởi động cái máy game 2 thế hệ trước rồi chơi cái game đã từng chơi. Điều khiển tướng rồi đi chặt pặc pặc mấy tên lính lác lôm côm.

“……”

Đương thời thì tôi ấn tượng do nó hệt như người đóng vậy, nhưng bây giờ nhìn thì đồ họa thô gì đâu. Khi sử dụng kỹ năng tất sát thì ảnh chuyện động khá chậm……quá stress luôn chứ.

Được 10 phút thì tôi chán, đổi đi đổi lại rồi chơi mấy cái game cũ hoài niệm nhưng lại chẳng có động lực mấy.

“Thôi thì đến tiệm sách nhỉ.”

Mua Light Novel rồi giết thời gian thôi.

Tôi mặc quần áo thường ngày và định ra khỏi phòng……thì chợt nhớ ra.

Hôm nay là ngày giỗ của cái máy tính.

Tuy là tôi không trực tiếp nhìn thấy, nhưng mà ai đó đã nói là có sét giáng xuống công viên lân cận. Chính do đó mà cái máy tính bị hư, và tôi buộc phải từ bỏ game mới một thời gian.

“Cảm giác lời ghê ha.”

Tôi rút ổ cắm, thực hiện mấy cái kế sách chống sét đánh xong rồi cầm theo dù bước ra ngoài. Cứ thế mà đi bộ khoảng 15 phút, hướng đến tiệm sách gần nhất mà bán nào là manga, game hay là CD này nọ, thì—

“Ge~”

Yuzuka đang ở quầy manga.

Cô ta đến thẳng đây hay sao mà vẫn còn đang mặc đồng phục.

Đã nghĩ có thể an tâm cho đến thứ hai rồi, vậy mà lại gặp nhau nhanh như thế này ấy chứ……

Mà thôi cũng được. Vẫn chưa bị cô ta trông thấy. Thôi thì giành thời gian ở quầy game vậy.

“……A.”

Khi tôi đang xem game thì Yuzuka đi đến. Nhìn vào mặt tôi rồi cô mặt cô ta trở nên méo mó trông như khổ sổ.

Bộ ghét nhìn mặt tôi đến như thế sao. Cả tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt của cô đâu.

Tất nhiên là, chẳng chào hỏi gì nhau cả. Nếu trải qua vài ngày sau lễ nhập học mà không phản ứng thì ngược lại sẽ thiếu tự nhiên, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nhập học mà. Không nhớ mặt bạn bè trong lớp cũng chẳng có gì thiếu tự nhiên cả.

“Cậu là……Kurose-kun nhỉ?”

Tại sao lại bắt chuyện chứ!

Tôi đã làm lơ đi rồi vậy mà!

Chẳng hiểu là cô ta nhắm đến gì mà lại bắt chuyện với đứa mà cô ta ghét là tôi đây, nhưng thành ra thế này rồi thì không thể nào lơ đi được nữa. Vờ như là Kurose Kouhei thời năm nhất cao trung để cho cô ta không nhận ra là mình đã xuyên không về đây thôi nào.

“Etto……cậu là ai?”

“Tớ ngồi bàn sau……hora, là cái người đã ăn nói kì cục lúc giới thiệu bản thân, Koikawa.”

“Xin lỗi. Hôm qua tớ thức đêm để cày game nên lúc đã ngủ hết nửa phần trong buổi giới thiệu bản thân mất.”

“Vậy ư. Cậu chơi loại game thế nào thế, Kurose-kun?”

“T-, tại sao?”

“Tớ cũng có chơi game đó, nên nếu như cậu có game nào muốn giới thiệu thì tớ muốn cậu chỉ cho ấy mà.”

Tại sao lại muốn hỏi tôi chứ!? Dù đường thế giới có khác thì tôi vẫn là tôi đó! Là Kurose Kouhei mà cô cực kỳ ghét đó!? Đã cất công ở tiệm sách rồi thì tra tìm ở mấy tạp chí game là được còn gì!

……Muốn thế lắm, nhưng mà tôi lại không thể. Bởi vì nếu cho thấy cảm giác thù địch thì sẽ bị cô ta nghi ngờ mất thôi.

Tuy không biết mục đích của Yuzuka là gì, nhưng phải tiếp xúc với cô ta một cách phẳng lặng mới được.

"……Nếu như cậu thích game thì tớ nghĩ cậu đã từng chơi qua rồi, nhưng mà tớ giới thiệu cậu chơi Mongari với Musou."

“Cả Kurose-kun cũng thế ư~? Mấy trò đó tớ cũng thích lắm~!”

Và Yuzuka đã nở nụ cười tươi rói.

Nụ cười đó làm tôi chợt rung động.

Tôi nhớ lại câu lăng mạ ‘tôi thà ở với bọ xít còn đỡ hơn anh’, xong rồi đuổi hết cảm xúc hồi hộp đi. Thằng này cũng thế nhé, có sống chung với gián còn đỡ hơn với cô đấy.

“Tớ cũng thích game Mongari nữa, nhưng đặc biệt là game Musou tớ đã chơi hơn 100 tiếng rồi. Tất cả các tướng đều Max Status cả, cũng nắm rõ ở đâu trên Map có vật phẩm nữa đó.”

“Ra là vậy. Koikawa-san cũng chơi game nhiều thật ha.”

“Cậu ngạc nhiên sao?”

“Ừ thì ngạc nhiên chăng.”

“Bởi vì vẻ ngoài tớ giống yankee sao? Tớ, hoàn toàn chẳng đáng sợ đâu.”

Đáng sợ chứ. Bình thường không đáng sợ nhưng lúc cãi nhau thì cực kỳ luôn ấy. Khi người đẹp mà nổi cáu thì nó lại tăng thêm 50% cơ.

“Vừa rồi tớ không có lườm cậu đâu. Ánh nhìn của tớ xấu là do thị lực tớ kém thôi.”

“Ra là vậy.”

Tôi biết chứ.

Yuzuka xuất thân từ vùng quê, hiện tại đang sống một mình tách rời với lại cha mẹ.

Vốn dĩ cô ta là đứa con gái quê mùa với mái tóc đen và cặp kính như hàng mẫu vậy, nhưng để không bị chọc là dân nhà quê mà cô ta ra mắt bản thân ở trường cao trung. Cô ta đã nhuộm tóc và tháo cặp kính xuống.

Vậy mà cô ta chẳng thèm đeo kính áp tròng. Vì cô ta sợ dị vật lọt vào mắt gì đó.

Lúc nghe chuyện đó, tôi đã nói「dễ thương ghê」và cô ta thì trở nên ngượng ngùng, nhưng bây giờ thì chỉ có thể đơn thuần nghĩ rằng「mẹ trẻ đeo kính vào đê」mà thôi.

“……”

“……”

Bầu không khí im lặng ngập tràn.

Để tránh bầu không khí khó xử hay sao mà Yuzuka mở lời bằng câu「nhân tiện thì」.

“Cậu là con một sao Kurose-kun?”

“Tớ có một đứa em gái……”

“Ra là cậu có em gái~!”

Gương mặt của Yuzuka sáng rỡ.

……Ra vậy. Xáp xáp lại cái đứa mà cô ta ghét là tôi đây để làm thân với lại Sana à.

Hai đứa nó thân đến mức bỏ tôi lại một mình rồi đi chơi luôn mà.

“Em ấy tên gì thế?”

“Sana.”

“Là Sana-chan à~. Cái tên dễ thương ghê~. Em ấy là người thế nào? Có ảnh không?”

“Không có.”

“Thế à. Tớ muốn xem ghê~”

Nếu như tôi muốn lấy le với con gái thì để gần gũi hơn với Yuzuka sẽ mời cô ta đến nhà rồi, nhưng bọn tôi chỉ mới ly hôn có nửa ngày trước mà thôi.

Ngay từ đầu thì tôi chẳng định dính dáng gì với Yuzuka cả. Chuyện mời cổ đến nhà đúng là một sai lầm ngớ ngẩn.

“Xin lỗi. Em gái tớ, có sinh hoạt câu lạc bộ rồi. Nếu cậu muốn gặp Sana thì có thể đi cổ vũ mấy trận đấu là được. Vậy nhé, tớ xem manga đây!”

Tôi cắt đứt cuộc trò chuyện và rời đi khỏi chỗ đó.

Yuzuka không đuổi theo, lúc tôi nhận ra thì cô ta đã biến mất khỏi cửa tiệm rồi.

Khi tôi bước khỏi hiệu sách thì trời đã bắt đầu mưa.

Như vừa đúng lúc mới bắt đầu rơi mà không lâu sau cơn mưa dần nặng hạt hơn.

Tôi không muốn những giọt nước mưa nguội lạnh thấm vào giày tí nào. Khi tôi nhanh chân bước đi cùng với những giọt mưa tí tách thì trời bắt đầu gầm gừ tiếng sấm.

Do biết thông tin sét đánh nên tôi cũng ngại băng qua trước công viên, nhưng nhà tôi lại ngay trước nó. Tất yếu phải đi ngang qua rồi.

Xin đấy, khoan đánh xuống giúp tôi nhé!

Nỗi bất an làm nhịp tim tôi đập nhanh hơn, và tôi khi tôi chạy qua công viên thì—

“……”

Tôi thấy có ai đó ở góc tầm nhìn.

Ở bên kia hàng rào đan với cây thường xuân——Yuzuka hiện đang có mặt tại nơi nghỉ chân có mái che. Cổ đang co người lại, bịt lấy hai tai.

Con nhỏ này, đang làm gì ở công viên thế……

Nhà của Yuzuka là một căn hộ gần đây. Từ tiệm sách đến khu căn hộ có rất nhiều tuyến đường, và lối tắt chính là băng qua công viên. Tôi hiểu cô ta chọn con đường tắt để quay về cho nhanh, nhưng nếu thế thì tại sao lại sao cô ta lại ở công viên chứ?

Con nhỏ này, sợ sấm sét đến mất chết khiếp vậy mà……

Khi mà mối quan hệ vợ chồng còn tốt đẹp, mỗi khi nghe tiếng sấm là cô ta dính chặt lấy tôi, còn lúc cãi nhau thì tôi đã quan tâm mà ngủ ở ngoài sô-pha rồi, vậy mà lại đến làm nũng「đến giường đi mà」với tôi. Sợ sấm thì đừng có trú ở công viên chứ, mau chóng về lẹ đi là được mà.

Đám mây đen lóe sáng, tiếng sấm vang lên chói cả tai.

Dù bịt tai nhưng chắc là vẫn nghe nên Yuzuka dần co người lại hơn. Nghe được tiếng hét nhỏ lẫn với tiếng sét làm cho ý chí của tôi dao động.

……Mình đã quyết định là không dính líu đến Yuzuka rồi. Dù cô ta có đến bám vào đi nữa thì tôi cũng chẳng bao giờ vướng mắc đến cô ta đâu.

Nhưng mà……chuyện ở ngay công viên đúng lúc thế này, rõ là cô ta không biết chuyện sét đánh xuống nhỉ.

Tôi ghét Yuzuka.

Tôi đang nghĩ cô ta vĩnh viễn đạt được giải thấp nhất khi chơi vé số cũng được, hay rút thăm trúng thưởng ở mỗi kỳ event Anisong Live đều trượt cũng được.

Dù là thế, tôi không nghĩ là muốn con nhỏ này bị thương.

“Hết cách rồi ha……”

Sau khi thở dài lấy một hơi rồi thì tôi bước vào công viên và bắt chuyện với cô ta từ đằng sau.

“……Koikawa-san?”

“……”

“Koikawa-san.”

“……”

“Ko・i・ka・wa・san!”

Soạt~!

“Hyaa!?”

Khi tôi nắm lấy vai thì cô ta giật thót lên.

Cô ta quay lại như để cảnh giác, rồi sau đó thở dài một hơi như đã an tâm.

“G-, gì chứ, là Kurose-kun à……Sao thế, tại sao cậu ở đây?”

“Nhà tớ gần đây, tình cờ thấy Koikawa-san nên tớ tò mò rồi đến bắt chuyện với cậu thôi.”

“R-, ra là vậy. Xin lỗi đã làm cậu lo lắng nhé?”

T-, tôi có lo lắng cái gì đâu! Chỉ là, khi cô ở gần khiến tôi chẳng thể nào bình tĩnh được thôi!

“Trú mưa ở chỗ như thế này à. Bộ cậu không mang theo dù xếp hay gì sao?”

Con nhỏ này là loại con gái dù đi đâu cũng mang theo cây dù xếp. Không phải chỉ một hay hai lần bọn tôi dùng chung 1 chiếc dù khi trời đổ mưa giữa lúc đang hẹn hò. Lúc đó thật là hạnh phúc, và tôi đã từng nghĩ trời đừng có tạnh mưa thì tốt biết mấy.

Tuy là bây giờ nhớ lại chuyện cô ta đắc ý mỗi lần khi lấy chiếc dù xếp ra và nói nào là「Cũng đâu có nặng, đem theo dù xếp sẽ tốt hơn mà」nào là「Không có em bên cạnh là anh đã ướt như chuột lột rồi ha」là tôi tức tối. Tại tôi biết cô thích dùng chung ô nên mới quên mang theo đấy, đồ ngốc.

“Tớ có mang, nhưng mà cho mất rồi.”

“……Cho?”

“Ừm. Có đám trẻ đã trú mưa ở đây. Bọn chúng bảo mẹ sắp đến đón rồi……nhưng mà tớ không thể bỏ mặc được.”

“Vậy à.”

Con nhỏ này mềm lòng lắm. Chuyện đấy là lúc trước khi chúng tôi hẹn hò với nhau. Trên đường về sau chuyến đi xa, cô ta nhường ghế cho một ông già, đối tượng khó mà bắt chuyện, trên chuyến tàu đông nghịt người này, rồi còn cố gắng chỉ đường và đưa một bà thím đến nơi dù đó là nơi lần đầu tiên cô ta đến nữa.

Đương thời thì tôi có suy nghĩ phức tạp như「Mấy đứa đẹp đẹp thì tính cách nó xấu lắm」. Thế nên tôi đã cực sốc. Vì tôi đã từng nghĩ chẳng có người đẹp nào mà tính cách tốt đẹp cả.

......Rốt cuộc là tôi đã bị lừa.

Tôi không biết con nhỏ nào có tính cách xấu hơn con nhỏ này. Thử nghĩ lại thì do nhường chỗ mà tôi buộc phải nhường lại ghế cho Yuzuka này, lại còn tận dụng smartphone của tôi để chỉ đường nữa. Do thế mà smartphone của tôi hết pin, cất công đến mấy nơi thánh địa vậy mà chẳng thể chụp được tấm nào.

......Vậy rồi, từ giờ tính sao mới được đây?

Tôi chẳng nghĩ ra lý do gì tự nhiên để cho cô ta không trú mưa nữa cả.

Nếu như thành thực mà nói ra có sét đánh hay gì đó thì có khả năng chuyện cuộc đời thứ hai sẽ bại lộ.

Cơ mà ở lâu thì nguy hiểm lắm. Tôi chẳng muốn cả hai đứa sau nửa ngày bị xe đụng thì lại bị sét đánh đâu.

Hết cách rồi nhỉ……

“Cậu đến nhà tớ chứ? Tớ sẽ cho mượn dù.”

Yuzuka đang ghét tôi, nhưng muốn làm thân với lại Sana.

Vì muốn thân với Sana nên chắc chắn cô ta sẽ ngoan ngoãn đi theo thôi.

“Nhà của Kurose-kun sao? ……Có làm phiền cậu chứ?”

“Có gì đâu. Chí ít thì đỡ hơn nói chuyện dông dài ở chỗ này đấy.”

“Cảm ơn cậu. Vậy thì tớ không khách sáo nhé?”

“Cứ vậy nhé……Sao thế. Mau chóng cầm lấy đi.”

Khi tôi đưa dù cho thì Yuzuka ngơ ngác.

“Eto……Tớ xài một mình sao?”

“Tớ đã nói cho mượn dù rồi còn gì.”

“Những lúc như thế này, chẳng phải sẽ cùng che chung chiếc dù à?”“Nếu thế thì cả hai ta dở dở ương ương để rồi bị ướt sũng đấy. Tớ thì sau đó chỉ cần thay đồ là được! Mà tớ cho cậu mượn dù để cậu nhanh chóng quay về một mình cũng được, nhưng sau đó cậu phải trả lại dù cho trường này, rồi thành đồ mà cậu phải mang theo còn gì! ……Tại sao cậu lại cười?”

“Tớ chỉ nghĩ cậu nói nhanh quá thôi.”

“C-, có làm sao đâu! Nói nhanh thì sao chứ!”

“Cậu nói nhanh như thế sẽ cắn phải lưỡi đó?”

“Tớ không có cắn phải lưỡi! Vì đã quen nói nhanh rồi!”

Rồi Yuzuka cười khúc khích.

“Thật ra là ngại đi chung dù với lại con gái, đang giấu đi cảm xúc ngượng ngùng chứ gì?”

“Đâu phải như thế đâu chứ~!”

Tôi lớn tiếng nói, nhưng Yuzuka chỉ cười toe toét và híp đôi mắt lại. Biểu hiện cứ như một bà chị chọc đứa con trai họ hàng vậy.

Dù có phủ nhận thế nào đi nữa, Yuzuka vẫn biết chuyện thời học sinh của tôi. Chuyện tôi cô đơn một mình, cũng như là chẳng có kinh nghiệm với đứa con gái nào khác ngoài Yuzuka.

Cô cũng có kinh nghiệm với ai khác ngoài tôi đâu! ~ Tôi muốn đáp trả lại như thế lắm, nhưng nếu nói như thế thì sẽ lộ ra chuyện đã xuyên không mất.

Nếu như bị lộ thì sẽ buộc phải cãi nhau mỗi khi gặp mặt mất thôi. Có cảm giác thua cuộc và cáu đấy, nhưng phải nhịn để có cuộc sống học đường dễ chịu thôi.

Có khả năng nói chuyện thêm nữa thì sét sẽ giáng xuống, nên tôi chuẩn bị tinh thần.

“M-, mau chóng đi nào.”

Khi mở nửa khoảng không gian ra rồi thì Yuzuka nói「Cảm ơn cậu. Xin phép làm phiền」rồi đến gần.

Khi mà tôi vừa nhanh chân bước đi thì cô ta khoác lấy cánh tay.

“Cậ-, cậu làm cái gì thế?”

“X-, xin lỗi. Tại cậu đi nhanh quá……”

“……Tốc độ thế này được rồi chứ?”

“Cảm ơn cậu. Xin lỗi vì đã để cậu quan tâm nhé?”

“Không sao. Có gì đâu mà……”

Con nhỏ Yuzuka này mà lại thật lòng xin lỗi cơ đấy. Làm tôi điên lên mất thôi.

Có nhỏ vợ cũ mà mình đã quyết tâm sẽ không bao giờ dính dáng đến nữa—Trong tình huống như thế thì làm sao tôi bình tĩnh được, con tim cứ loạn nhịp mà quay trở về nhà thôi, và đúng lúc đó thì.

“Kyaaaaaaaa!?”

Tiếng sấm rền vang, Yuzuka ôm chầm lấy tôi.“N-, nó vừa đánh xuống đúng chứ!? Đánh xuống ngay gần đây luôn đúng chứ!? Ở đâu thế……”

“Tớ có biết đâu……nhưng mà cậu làm ơn buông tớ ra được chứ?”

“A~, xin lỗi……cậu không bị đau chứ?”

“Không có gì.”

Để không cho cô ta biết mình dao động thì tôi cố làm thái độ hững hờ, nhưng rõ là con tim lại đang loạn nhịp.

Được nhỏ vợ cũ ôm chầm lấy vào khoảnh khắc sét giáng xuống quá xấu cho tim mạch luôn đấy……

Bỏ qua một bên, thế này thì xong xuôi một vụ. Sau đó đưa cho con nhỏ này chiếc dù để cô ta quay trở về là được.

Chuyện đó hẳn là chắc chắn rồi, nhưng mà……

“Nè, nè~, tớ ở nhà cậu một lúc được chứ?”

“Nhà tớ? ……Tại sao?”

“Vì tớ sợ sét lắm……không được sao?”

“……Ừ thì, nếu là trú mưa thì được thôi.”

Không thể bỏ rơi gương mặt sắp chực khóc đó của Yuzuka, sau khi kiểm tra không có ai trong nhà rồi thì chúng tôi bước vào.

‎◆

Mời vợ cũ vào phòng đã là tệ rồi, mà bị gia đình trông thấy thì còn phiền phức hơn.

Sana thì đang sinh hoạt câu lạc bộ, mẹ thì đi làm nên 2 tiếng đồng hồ tới chắc chắn họ sẽ không quay về, nhưng để chắc ăn cứ cho giày của Yuzuka vào kệ để giày đã.

“……”

Khi dẫn đến phòng rồi thì Yuzuka làm vẻ mặt trông như khó xử.

Cô ta đang xấu hổ khi ghé thăm phòng của con trai——à đương nhiên là không phải thế rồi.

Ánh nhìn ấy đang hướng đến con figure cỡ lớn để kiểu tóc twintail.

Đó là con figure đầu đời tôi có được trong tay.

Nhìn thấy nó ở trung tâm trò chơi, nhẹ dạ rớ tay đến thì những tờ tiền 1000 yên lần lượt bay đi, để rồi cuối cùng tôi tiêu gần 5000 yên vào đấy.

Lúc lấy được nó trong tay thì cảm giác thật là tuyệt vời, lúc nó bị hỏng thì cảm giác mất mát cũng thật là kinh khủng.

Yuzuka ném nó đi lúc vợ chồng cãi nhau, khiến nó đập vào tường và hư luôn phần twintail.

Lúc đó tôi thật sự đã tức giận. Nhìn thấy con figure thì ký ức chẳng mong muốn ấy lại vực dậy.

“Cậu chơi game không?”

“Được chứ?”

“Chờ đến lúc tạnh mưa mà không làm gì thì chán lắm. Game đối kháng với co-op, cậu thấy cái nào được?”

“Tớ thích coop. Kurose-kun thì sao?”

“Tớ có lẽ cũng thích co-op.”

Tôi thì chẳng hình dung ra cảnh tượng có thể co-op được với Yuzuka, nhưng có khả năng nếu chơi đối kháng sẽ cãi nhau mất.

Chính vì thế mà tôi chọn trò Tam Quốc vô song[note44203] và bắt đầu chơi.

Khi đoạn movie chiếu thì Yuzuka vui vẻ hớn hở.

“Ưwa~, hoài niệm quá!”

“Có hoài niệm đến mức nói thế không đó? Tớ nghĩ nó mới được phát hành vào kỳ nghỉ xuân thôi mà……”

“P-, phải rồi ha. Tớ nhầm với game khác mất rồi! Vậy tức là cậu chưa nuôi nhân vật nào ha?”

“Chỉ những nhân vật mà tớ thích đã max status hết cả rồi.”

“Đâu nào……Ưwa~, thật luôn. Toàn những nhân vật nữ quyến rũ nhỉ.”

“C-, có sao đâu. Tớ thấy vui khi di chuyển mấy nhân vật nữ hơn.”

“Nhưng chẳng phải mấy nhân vật nam có nhiều kỹ năng ngầu hơn sao?”

“Bên mấy nhân vật nữ có dàn seiyuu hào hoa còn gì.”

“Vậy cậu thích nhân vật nào?”

“Tớ thích nhân vật này.”

“Là Idol seiyuu ha. Cậu đừng có thích người ta quá sẽ tốt hơn. Khi người ta kết hôn rồi cậu sẽ sốc rồi liệt giường vài ngày cho mà xem.”

Thực tế thì, tôi đã ốm liệt giường.

Được Yuzuka chăm sóc, và khi nói ra sự thật thì được cô ấy làm cho cái biểu hiện cạn lời.

Nói chung là, tôi muốn cô ta đừng nói ra cái từ ‘kết hôn’. Vì hiện tại nó rất là nhạy cảm đấy.

“Độ khó thì chọn thế nào?”

“Chỉ có một sự lựa chọn là khó thôi. Cùng hội quân sau khi hạ gục hai con tướng nhé.”

“Ôkê.”

Chúng tôi điều khiển tướng, trảm gục từng quân địch.

Do chọn độ khó cao nhất nên địch rất thông minh, nhưng đây là game mà tôi đã chơi từ xưa rồi. Với sức mạnh ‘nhất kỵ đương thiên’[note44204] mà tôi áp đảo toàn bộ quân địch, hội ngộ với Yuzuka rồi chiến cục cứ thay đổi sang cứu và được cứu lấy nhau.

Tuy là đồ họa có thô, nhưng cả hai cùng chơi thì lại rất vui.

Thế này thì làm tôi nhớ lại cuộc sống vợ chồng đã từng vui vẻ.

Mối quan hệ vợ chồng lạnh nhạt đi rồi tôi đã hoàn toàn quen với game trên mạng xã hội, nhưng lúc còn hòa thuận, mỗi ngày hai vợ chồng đều chơi game như thế này cho đến tối nhỉ. Chẳng còn dư dả thời gian để chơi game, rồi mối quan hệ vợ chồng trở nên lạnh nhạt đi.

Tuy là tôi chẳng có lấy một chút mong muốn nối lại tình xưa với Yuzuka, nhưng tôi sẽ đi xin việc tại một công ty khác ở đường thế giới này cho xem.

“Clear rồi! Tớ hạ được 5 con tướng đó. Còn cậu thì sao?”

“Tớ cũng thế.”

“Nếu vậy thì, tớ thắng nhé.”

“Hả? Tại sao lại như thế?”

“Vì nhân vật của tớ chưa được nuôi mà.”

“Nhân vật đó vốn dĩ từ đầu status đã cao rồi mà. Với status hiện tại thì dù là nhân vật của tớ cũng sẽ có sức mạnh cỡ đó còn gì.”

Chúng tôi nói với nhau như thế, nhưng cái này chẳng phải là cãi nhau. Nói với nhau cỡ này như là chuyện cơm bữa, là bằng chứng nổi hứng khi chơi game ấy mà. Lúc quan hệ vợ chồng trở nên lạnh nhạt rồi thì chỉ toàn tặc lưỡi chẳng nói lời nào thôi.

“Lần tới tớ sẽ hạ nhiều hơn Koikawa-san cho xem.”

“Tớ sẽ hạ hết tất cả cho cậu thấy.”

Cầm chặt bộ điều khiển trên đôi tay đã đẫm mồ hôi, chúng tôi tiến đến màn tiếp theo—

“Nii-chan!”

Ư ô~! Sana về mất rồi!

Khi thử nhìn đồng hồ thì đã trôi qua 2 tiếng kể từ lúc đó rồi.

Ai ngờ tôi lại chơi cùng với Yuzuka mà quên đi cả thời gian như thế này đâu chứ……

Không, quan trọng hơn là bây giờ phải giấu Yuzuka đi đã! Đã mất công ly hôn rồi, đến nước này thì tôi chẳng muốn giải quyết hậu quả đâu!

“Koikawa-san, trốn đi!”

“Ể~? T-, tại sao?”

“Nếu bị con em gái thấy sẽ gặp nhiều phiền toái lắm!”

Với lại Yuzuka và Sana hợp tính một cách kinh khủng. Cô ta sẽ bắt đầu đến nhà dù cho tôi từ chối, được gia đình tôi công nhận, và có lẽ sẽ hướng theo lộ tình yêu đương không chừng.

Thậm chí còn liên quan đến nhau hơn những gì mà tôi đã tưởng tượng nữa. Tôi muốn tránh cái bước tiến triển này thêm cơ.

“Nguy rồi nguy rồi! Nguy rồi Nii-chan!”

Chuyện Sana đến phòng và Yuzuka trốn ở giường xảy ra gần như là đồng thời với nhau.“G-, gì thế? Mà vào thì phải gõ cửa chứ.”

“Có mà, bên trong tâm trí em này.”

“Mẹ vào mà chẳng thèm gõ luôn ấy……Rồi thì, cái gì nguy hả.”

“Anh nhìn cái này đi!”

Sana trông hào hứng mà đến cho tôi xem cái điện thoại.

Trên màn hình hiển thị hình ảnh mái nhà của nơi nghỉ chân đã bị phá hủy.

“Chỗ nghỉ chân của công viên bị sét đánh! Em nhận được tin nhắn từ Micchan đó!”

“Thế à.”

“Phản ứng của anh nhạt thật đó Nii-chan!”

“Anh đang mệt do chơi game đây.”

“Thế à. Mình ra công viên xem đi anh!”

“Anh đã nói là đang mệt rồi mà……Sau khi tạnh mưa rồi đi nên là ra ngoài giùm anh cái.”

“Anh hứa rồi đấy nhé!”

Nói bằng giọng tràn đầy sức mạnh rồi thì Sana đi khỏi.

Và Yuzuka thò mặt ra từ chiếc giường, nở nụ cười rồi nói.

“Cậu được nhỏ em gái thân thiết ghê ha.”

“Nhờ thế mà mỗi ngày tớ đều mệt đấy.”

“Thế à? Trông như cậu sẽ nhận lấy năng lượng khỏe khoắn mà.”

Một con nhỏ Sana hệ xà nẹo đối với Yuzuka, một đứa có xu hướng tạo khoảng cách với người khác, là một sự tồn tại đáng quý.

Dù sao đi nữa, không gặp mặt nhau khiến tôi tạm thời an tâm rồi.

“Vậy rồi, tớ nên làm thế nào mới được?”

“Lúc nào quay về từ câu lạc bộ nó đều đi tắm cả, nên trong lúc đó—”

Đột nhiên cánh cửa được mở ra.

“Phải phải rồi Nii-chan! Khi em định xài bình xịt khử mùi và mở kệ đựng giày ra thì thấy đôi gi— Nii-chan dẫn gái về nhà! Dê quá!”

“Dê cái quái gì! Mà mẹ trẻ vào thì phải gõ cửa đi chứ!”

“Em có mà!”

“Lại ở trong tâm trí chứ gì!”

“Nếu như anh nghe thấy rồi thì có vấn đề gì đâu.”

“Nghe thấy thế qué nào được! Nii-chan bận lắm nên đi ra đằng đó đi! Với lại, giữ bí mật với mẹ chuyện này n—”

“Kouhei~! Có đôi giày của con gái trong kệ đựng giày này, con dẫn về nhà đó hả~!? Giới thiệu cho mẹ xem nào~!”

Và rồi tôi chỉ muốn ôm đầu.

Hai đứa bị bắt quả tang tại trận, rồi đó thì di chuyển đến phòng ăn.

Và hiện tại thì thằng này đang vừa uống hồng trà, vừa khổ sở nhìn 3 người họ nói cười rôm rả.

Cái khung cảnh mẹ, em gái và vợ cũ nói chuyện làm tôi đau tim cực kỳ.

Cơ mà tại sao Yuzuka lại trong như đang dễ chịu thế kia. Đây là nhà của tôi đấy. Là nhà ba mẹ của Kurose Kouhei mà cô ghét đấy……Ừ thì, người con nhỏ này ghét chỉ mỗi mình tôi thôi, có lẽ cô ta vẫn còn yêu mến gia đình tôi lắm. Thân thiết đến mức hơn cả so với gia đình mình luôn ấy chứ.

Ngược lại thì tôi lại chẳng hòa thuận với ba mẹ của con nhỏ này.

Nếu như tính cách của ba mẹ bên ấy giống với lại ba mẹ tôi thì có lẽ cuộc sống hôn nhân cũng đã kéo dài rồi.

“Koikawa-san quen biết với lại Nii-chan nhà em ở đâu thế?”

“Đương nhiên là ở trường rồi.”

“Đằng nào mở chuyện trước ạ?”

“Chị bắt chuyện với anh ấy ở hiệu sách, sau đó còn cho chị mượn dù ở công viên nữa.”

“Thế ra anh cũng có can đảm để đi tán gái này nọ ha!”

“Tán gái cái gì mà tán gái. Là quan tâm đơn thuần thôi.”

“Vả lại còn đột nhiên cho chị ấy ngủ trên giường nữa chứ~! Mới ngày đầu nhập học cao trung mà đã thế này rồi~! Nii-chan đột nhiên bắt đầu tận hưởng thanh xuân, làm em gái như em đây nào là mừng, nào là cô đơn đó!”

Sana nói thế, rồi nở nụ cười toe toét làm tôi chẳng cảm nhận được tí nào sự cô đơn của mẹ trẻ.

Em ấy học trung học năm 2 thì hẳn đang thèm khát mấy chuyện tình yêu rồi. Đã thế chuyện tình yêu của người thân bất chợt nảy nở càng khiến cho con bé rất ư là háo hức.

“Nhưng mà đã hiếm có dịp ở cùng với con gái rồi mà anh lại mời chị ấy về để chơi game nữa. Làm chuyện gì đó lãng mạn hơn đi.”

“Có sao đâu. Koikawa-san có sở thích với game mà.”

“Thật vậy ạ?”

“Ừm. Chị thích game mà.”

“Siêu hợp tính luôn kìa!”

“Còn quá sớm để bảo là siêu hợp tính đấy. Anh mới gặp chị ấy ngày hôm nay thôi.”

Ngày xưa thì tôi cũng đã từng nghĩ rằng chúng tôi siêu hợp tính, nhưng nếu thế thì đã chẳng ly hôn rồi.

“Koikawa-san, chị nghĩ thế nào về Nii-chan? Chị có chút hứng thú với anh ấy đúng chứ?”

“Oi, đừng có hỏi mấy câu khiến người ta khó trả lời chứ. Koikawa-san cũng không thích bị hỏi thế đâu đúng không. Con em gái này để tớ dạy dỗ nó sau, cậu nên về trước khi bị hỏi mấy câu kỳ cục sẽ tốt hơn đấy.”

“Ư, ừm. Tớ thì ngoại hình tuy có chút đáng sợ, nhưng lại thấy cảm thấy dễ chịu khi được người như Sana-chan dính chặt lấy đó.”

“Nghe gì chưa Nii-chan? Chị ấy nói thích mấy bé như em đó! Em vui quá cơ~. Chị tốt đến nỗi thật là lãng phí khi sánh vai với Nii-chan đó!”

“Tuy lúc nào cũng dối lòng nhưng bản chất là một đứa tốt bụng, nên từ giờ cháu hãy hòa thuận với lại Kouhei nhà bác nhé?”

“Dạ. Nếu như Kurose-kun thấy ổn ạ……”

Nói thế thôi, chứ con nhỏ này làm gì muốn làm thân với tôi chứ. Sao cô ta có thể nói「Cháu không muốn thân thiết với cậu ta」trước mặt gia đình tôi còn gì.

“Tất nhiên là được rồi chứ chị!”

Sana nói thế, nhưng tôi không có ý muốn hòa thuận với con nhỏ này đâu.

Tất nhiên, tôi chẳng thể nói ra lời đó. Nếu nói thì sẽ bị họ truy cùng đuổi tận lý do cho xem. Có mắc sai lầm đi nữa cũng không thể nói ra chuyện đã xuyên không về được.

“A~, phải rồi phải rồi. Nhân tiện thì tên của chị là gì thế, Koikawa-san?”

“Là Yuzuka.”

Sana ngẩn người ra.

“……Yuzuka?”

“Có gì lạ sao?”

“Ư ừn. Cực kỳ dễ thương ạ. Chỉ là cái tên「Yuzuka」em có cảm giác đã nghe ở đâu rồi……Đúng rồi! Là vợ của Nii-chan!”

Thế quái nào lại biết thế hả!?

Chẳng lẽ đây cũng là cuộc đời thứ 2 của em à!? Em cũng đến từ đường thế giới mà anh và Yuzuka đã ly hôn á!?

Khi mà tôi vẫn giữ nguyên cái bộ mặt tỉnh bơ thì Yuzuka chớp mắt ngạc nhiên.

“E, eeto……Vợ tức là sao em?”

“Cậu không cần phải nghiêm túc hiểu đâu. Nó chỉ đang đùa giỡn thôi!”

“Em có đùa giỡn gì đâu. Chẳng phải buổi sáng Nii-chan đã nói sao. Nào là Yuzuka có vô sự không, nào là vợ rồi vợ cũ nữa. Tuy là anh nói mới gặp hôm nay, nhưng thật ra là đã gặp chị ấy hôm đi xem điểm thi rồi đúng không nè!”

“Mẹ cũng đi cùng vậy mà hoàn toàn chẳng nhận ra luôn~!”

“Hèn chi ảnh chẳng chịu dậy. Ra là đã mơ thấy giấc mơ hạnh phúc hen.”

Sana và mẹ tôi mỉm cười trông thích thú, nhưng Yuzuka thì lại trông khá khó xử. Gò má của cô ta co giật, rồi loáng thoáng nhìn về phía tôi.

Thế này thì tệ rồi!

Nếu cứ thế này thì chuyện tôi đích thực xuyên không về sẽ bị bại lộ mất!

“Ngủ mơ thôi mà! Mà hơn hết thì đói bụng quá! Con trưa giờ chưa ăn gì hết đó!”

“Cháu ăn gì chưa Koikawa-chan?”

“Dạ, vẫn chưa ạ……”

“Thế thì gọi sushi đi, sushi đi mẹ!”

“Phải ha. Cũng là ngày kỷ niệm Kouhei dẫn con gái về nhà mà, cùng ăn mừng thôi!”

“A, không ạ, cháu nghĩ cũng sắp đến lúc phải về rồi……”

“Được mà, chị không cần phải ngại đâu!”

“Cháu cứ xem đây là nhà mình là được rồi!”

Bị hai người họ níu giữ lại, Yuzuka chỉ còn biết nhếch đôi gò má lên và cười thôi.

Bộ dạng đang muốn rời khỏi đây đấy, nhưng có vẻ như không thể từ chối hảo ý từ Sana và mẹ mà cô ta yêu quý.

Bực bội khi mà phải quăng thuyền cứu sinh ra cho con nhỏ này lắm, nhưng mà vì lợi ích chung thôi. Lần này thì tôi sẽ giúp cô.

“Nhắc mới nhớ, Koikawa-san, chẳng phải cậu nói là có việc sao?”

“P-, phải phải. Đúng là tớ có việc!”

“Thế sao~. Em muốn nói chuyện thêm một chút với chị, vậy mà tiếc quá. Nhà của chị gần đây chứ, Koikawa-san?”

“Là khu căn hộ ở gần đây thôi……”

“Vậy thì Nii-chan đưa chị ấy về đi!”

“T-, tại sao lại là anh……Koikawa-san muốn về một mình còn gì.”

“Ư ừn. Nếu như cậu có thể đưa tớ về thì tớ muốn cậu làm thế cơ.”

Bên phía mẹ thì đang híp đôi mắt lại cười toe toét khi thấy Yuzuka chẳng hiểu sao mà trở nên háo hức.

Bọn họ nói 1 câu dư thừa ‘có về trễ một chút cũng không sao đâu’ rồi tiễn chúng tôi.

Dưới cơn mưa nhỏ, mỗi đứa cầm chiếc dù mà bước đi trong yên lặng.

Không thể chịu đựng được sự yên tĩnh khó xử hay sao mà Yuzuka đã là người lên tiếng trước.

“Nè, nè~ Kurose-kun?”

Cô ta gọi tôi là「Kurose-kun」, tiếc là vẫn chưa có bằng chứng nhỉ?

Nếu thế thì tôi sẽ đánh trống lảng cho xem!

“G-, gì thế?”

“Thì……chuyện mà Sana-chan nói ban nãy, là thật chứ?”

“A, àà, chuyện đó à. Tối qua tớ thức trắng để chơi galgame đấy. Tình cờ là đang theo tuyến của nhân vật tên là Yuzuka ấy mà. Rồi, tớ tình cờ mơ thấy giấc mơ kết hôn. Thế nên là hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Koikawa-san đâu.”

“……Love Minus.”

Yuzuka lẩm bẩm nói ra.

“Love Minus……?”

“Là game mô phỏng tình ái được phát hành vào mùa xuân này đó.”

“Cái đó thì tớ biết, nhưng tại sao đột nhiên lại nói về Love Minus? A, có lẽ nào Koikawa-san cũng có hứng thú với Love Minus sao?”

“Tớ chẳng có hứng thú đâu. Chỉ là, tớ biết nó là game như thế nào thôi. Vì ngày xưa đã từng có người nói cho tớ biết. Rằng, đó là trò chơi chính là bản thân sẽ hòa thuận với ai đó trong số senpai, bạn cùng lớp, hay là kouhai, tỏ tình, tận hưởng buổi hẹn hò, rồi sau đó trở thành người yêu của nhau.”

“Cậu biết rõ ghê ha.”

“Phải. Tớ biết rõ lắm. Trong số 3 người không có nhân vật nào tên là Yuzuka cả.”

“Thì trò đó làm gì có nhân vật nào tên là Yuzuka, nhưng cái tớ chơi hôm qua là trò khác cơ.”

“Chẳng phải đã nói về game tình ái chỉ chơi mỗi trò Love Minus thôi nhỉ?”

“Ai nói?”

“Là anh đó!”

“Ể? Đột nhiên cậu làm sao thế Koikawa-san?”

“Mặt dày thật đấy! Anh cũng thế mà đúng chứ!? Xuyên không ấy!”

Yuzuka nổi giận, nắm lấy cánh tay tôi như để không cho tôi bỏ chạy.

……Bị bại lộ hoàn toàn rồi ha.

Nếu là thế thì thành thật làm rõ sẽ tốt hơn.

Làm như thế rồi thì chẳng lần nào nữa vướng bận với nhau là xong.

“Nếu thế thì sao hả.”

Khi tôi quay ngoắt lại thừa nhận thì Yuzuka lườm đến.

Cô ta run bần bật, gương mặt xấu hổ đã nhuộm đỏ.

“Ỉm im như thế nàym anh xấu xa lắm đấy! Muốn trông thấy tôi cố gắng diễn vai nữ sinh cao trung rồi cười chế giễu trong lòng đúng chứ!”

“Ai lại đi làm cái chuyện tồi tệ đấy hả~! Cả tôi cũng đang bối rối về chuyện xuyên không đây! Chẳng có thời gian để quan sát thân hình cô trong bộ đồng phục đó đâu! Thêm vào đấy là cái đứa vợ cũ lại đến lại vướng mắc với bản thân nữa! Chẳng phải là cô chẳng muốn liên quan gì đến tôi à!”

“Tôi có đến để vướng mắc gì với anh đâu! Tại sao anh lại không lập tức làm rõ hả!?”

“Tôi đang chờ thời cơ đến thôi! Tôi thì cả một ngày hôm nay đã khổ tâm lao lực lắm đấy. Do cô đột nhiên nói mình là Kurose Yuzuka nên tôi đã phải vất vả diễn trò để không bị lộ ra đấy!”

“Q-quả nhiên anh đã nghe từ lúc giới thiệu bản thân! Cái gì mà ngủ không đủ chứ!”

“Ngủ không đủ là thật đấy! Mỗi ngày tôi phải làm việc đến tối muộn! Cô thì tốt rồi, cứ chiều là được về!”

“Lại nói chuyện đó nữa hả!? Lỗi chẳng phải do anh không nhận việc tại một công ty đàng hoàng à!”

“Lần tới tôi sẽ làm việc tại một công ty đàng hoàng cho coi! Rồi sau đó sẽ tận hưởng cuộc sống độc thân!”

“Tôi cũng sẽ không kết hôn lần nữa đâu! Nhất là với anh đấy!”

“Tất nhiên rồi! Có nhìn thấy nhau trong tiệm sách thì đừng có mà đến bắt chuyện lần nữa đấy!”

“Cả anh nữa, đừng có thấy tôi ở công viên rồi đến bắt chuyện lần nữa đấy!”

“Nếu như không biết trước chuyện sét sẽ đánh xuống công viên thì còn khướt tôi đến bắt chuyện với cô!”

“G-gì chứ. Anh muốn nói là đã cứu tôi đấy hả?”

“Phải đấy! Biết ơn một chút giùm cái đê!”

“Anh ghét tôi, thế tại sao lại đi cứu tôi hả?”

“Có phải tôi lo lắng cho cô hay gì đâu. Tôi không muốn chuyện như tai nạn gì đó xảy ra trong công viên gần nhà đâu. Cô cứ ở mãi trong công viên không chịu ra, nên suýt kéo cả tôi chết cùng đấy! Sét cũng được, stress cũng được, sự thật là cô thích rút ngắn tuổi thọ của tôi xuống chứ gì!”

“Nếu như stress đến như thế thì đừng bao giờ liên quan đến tôi nữa!”

“Tất nhiên rồi! Đây là cuộc nói chuyện cuối cùng. Đừng có vì không có bạn mà đến bắt chuyện với tôi đấy!”

“Anh cũng thế, đừng có mà ra vẻ thân mật chỉ vì không đào hoa đấy!”

Những chùm pháo hoa nổ lộp bộp, rồi chúng tôi quay lưng lại với nhau, bắt đầu bước đi trên những con đường riêng biệt.

Truyện Chữ Hay